Nối nhỡ đầy vơi

Đã lâu rồi tôi chẳng nói em nghe
Nỗi nhớ kia đã che mờ tất cả
Em ra đi trong một chiều nắng hạ
Tôi thẩn thờ nghiêng ngã giữa thinh không

Vẫn biết người đâu còn những chờ mong
Nhưng với tôi tim lòng luôn nức nở
Nhìn ảnh em gợi vô vàng nhung nhớ
Giọt lệ nào đã rớt ở trên môi
Tôi khóc tình hay tôi khóc cho tôi
Lỡ dại si mối tình không đoạn kết
Tôi sống đấy linh hồn như đã chết
Sợi tơ lòng vừa dệt chuỗi đau thương

Từng ấy năm là từng ấy đoạn trường
Tôi câm nín cam đành buông quá khứ
Cố không để hình bóng em trú ngự
Mà đâu ngờ tim vẫn giữ em ơi

Cả thế gian đơn lẻ một cuộc đời
Tôi ví như con chim trời lẻ bạn
Trong tiếng hót vẫn còn luôn mang nặng
Mối tình đầu lẳng lặng để tôi đau.

Thái Thanh Phong

Trả lời