Nơi nỗi buồn có thể gọi thành tên

Nơi nỗi buồn có thể gọi thành tên
Ta chôn kín giọt sầu vào vô tận
Để bên đời ánh nồng nàn luôn vẫn
Giấc mơ hoang có lẽ sẽ khơi hồn

Buổi chiều về tím cả ánh hoàng hôn
Như cảm thấy tiếng thời gian chợt gọi
Bờ cát dài lặng yên từng viên sỏi
Phía mù xa cánh nhạn lẻ loi bầy

Hàng thông già theo gió hững hờ lay
Con thuyền nhỏ chợt sầu khi rời bến
Nhớ hôm nào, buổi đông người đã đến
Nay riêng mình lạnh khỏa cửa lòng yêu

Nơi nỗi buồn gieo ngang trái đìu hiu
Ta nhỏ lệ tiếc thương trời mơ lịm
Bước cô đơn trên đường xưa tìm kiếm
Vài dư âm kỉ niệm của hôm nào

Nơi nỗi buồn khua thương nhớ lao đao
Nén lưu luyến đôi bờ môi chẳng nghẹn
Lời dấu yêu quên ánh nhìn bẽn lẽn
Cho nỗi buồn cứ thế tự đi qua…..

Sưu tầm (Thobuon.com)