Thơ buồn Tàn thu

Em có thấy chiều nay buồn không em
Không…không phải tại heo may gõ cửa
Ở ngoài kia người vẫn đông chật phố
Các nẻo đường vẫn kẹt cứng dòng xe

Em có thương da diết bước thu đi
Trong nhạt nắng nhiều rụng rơi tơi tả
Đất quê hương bỗng lạ như đất lạ
Trong mơ hồ khuất nẻo cõi mù xa

Buồn mênh mông, sương rắc đến bao la
Cánh cò mỏi bay tìm miền cổ tích
Nghe đơn côi gọi về chiều cô tịch
Chuông nguyện cầu còn ru hồn cho ai

Em có buồn nhìn theo những tàn phai
Lầu mộng đổ không còn ngày tái dựng
Dầu đã cạn, thắp chi niềm hi vọng,
Giọt lệ buồn ai khóc cho ngày mai

Sưu tầm yahoo

Giận mùa thu !

Ở nơi nào khi mùa thu đi qua
Còn chút nắng, phơi giùm ta kỉ niệm
Có nỗi nhớ thoáng buồn trong khóe mắt
Có giọt buồn rơi lặng giấu tên em.
Đâu nước mắt khóc cho chuyện cũ
Em đã quên cả lối đi về
Làm sao biết, nếu có là gian dối
Cứ vô tình ta chạy trốn tình ta.
Thôi đã trót yêu em trong giá lạnh
Sao lòng ta chẳng đợi đông về?
Gió vẫn ru những lời ly biệt
Nào phải tại ta, chỉ trách lối đi về…

Mẹ ơi?

Xưa nghèo con chẳng có gì
Khi về thăm mẹ gói mì nắm thôi.
Bây giờ cuộc sống khá rồi
Của ngon, vật lạ khác hồi ngày xưa
Con về gọi mẹ, chẳng thưa?
Lẫn vào trong gió, trong mưa ngoài đồng.
Mẹ đâu rồi, có biết không?
Con cùng với chồng về lạy mẹ đây.
Mênh mông Trời thẳm Đất dầy…
Giàu mà… mất mẹ, lòng này sao đang!

Quà thăm mẹ chỉ khói nhang
Nghẹn lòng con với hai hàng lệ rơi.
Sưu tầm

Thơ buồn chờ người bên ấy?

Anh biết rồi sao vẫn mãi khổ đau

Mãi hi vọng vào những điều không tưởng

Thời gian trôi em làm sao hiểu được

Có lúc anh cần,cần lắm một vòng tay

Em có về nghe ngọn gió heo may

Rơi trên lá thì thầm lời ngóng đợi

Tiếng yêu ơi có khi nào đã vội

Bởi anh còn yêu lắm một người xa

Nói lời yêu anh chẳng kịp nhận ra

Rằng khoảng trống giữa lòng anh: rất rộng

Nên em ơi khi giật mình tỉnh mộng

Anh dại khờ mang thương nhớ vào thơ

Anh đi rồi em có thấy bơ vơ

Thấy nhung nhớ khoảng trời xanh màu nắng

Hay lặng lẽ giữa muôn ngàn cay đắng

Để dòng thơ chất chứa mãi niềm đau

Có phải chăng lòng người lắm nông sâu???

Em cũng thế- chiếc lá rơi buồn nhỉ!!!

Thế nên khi em nói lời chung thủy

Anh bảo rằng : ” em cũng sẽ đổi thay…”
Sưu tầm

Thơ Buồn Tiễn người đi

ngày xưa ơi, chăn trâu cắt cỏ

tôi mến em cũng từ thủa đó

chuyện tình ngây ngô thời niên thiếu

yêu nhau nắm tay chưa từng có

mà chao ôi đẹp biết nhường nào


năm năm đại học xa đằng đẵng 

hay tin em đã theo chân người

ngày lễ vu quy em đẹp lắm

em đây rồi, không phải của tôi

mắt buồn , lệ rơi , tim đau nhói…

Người đi có nhớ

Người đi có biết đường dài ?

Mưa sa bão táp, hoa nhài nhạt phai

Người đi có nhớ đến ai ?

Lệ rơi mưa tuyết, sương mai thẫn thờ

Người đi, lòng người xác xơ

Có chăng hay biết người xơ xác lòng ?

(trich Thiên đế kiếm Get Backer dịch)

Có thể

CÓ THỂ

(sưu tầm)


Có thể rồi anh sẽ lãng quên

Lời yêu thương trao nhau nhiều năm cũ

Phố ngày xưa cây xanh màu nhung nhớ

Anh đi rồi góc phố cũng buồn tênh

Có thể rồi anh cũng sẽ quên em

Quên những gì ta gọi là kỷ niệm

Màu thời gian biết có còn tha thiết

Anh đi rồi kỷ niệm hoá không tên

Có thể rồi sẽ đến một ngày xanh

Hạ sẽ nồng nàn hơn ngày xưa, có thể

Trăng mười sáu sẽ tròn hơn nỗi nhớ

Gió chẳng vô tình đưa mây trôi xa

Có một ngày mình sẽ chợt nhận ra

Đã có lúc yêu nhau nhiều đến vậy

Hương thời gian ở thiên đường nơi ấy

Vẫn riêng em trong nỗi khát mong chờ… 

Thơ buồn Niềm riêng

Có nỗi niềm riêng không nói nên lời
Ta thờ thẫn giữa dòng đời nghiệt ngã
Níu ngày qua , ôi tháng ngày êm ả
Thời gian ơi  sao ngươi quá vô tình !

Xót xa nhiều nên cứ mãi lặng thinh
Đêm hun hút ôm chính mình bật khóc
Bao dấu yêu , bẽ bàng trong phút chốc
Tan tác bay lơ lửng cuối chân trời

Mỗi đêm về nghe lạnh lắm tình ơi !
Lang thang mãi phố khuya buồn xa lạ
Thả bước chân nghe hồn mình rệu rã
Giọt đắng trào…..làm nghẹn cả buồng tim .

Phương Nghi

Một người đã xa

Em muốn khóc cho nhẹ bớt cõi lòng
Cho vơi đi hình bóng anh, trong em luôn rực cháy
Có những lúc em muốn vùng ra và bỏ chạy
Để nỗi nhớ anh không dậy sóng trong tim.
Có những khi em muốn nhấn chìm
Những cảm xúc trong em bừng lên, thiêu đốt
Có phải đôi mình trẻ con và bồng bột?
Làm hoang tàn, lạc lối một tình yêu.
Cũng có thể ta yêu nhau chưa đủ nhiều
Nên buông tay nhau trong chiều buồn, hoang hoải
Có khi nào, anh chợt giật mình nhìn lại
Để thấy mắt em sương đọng lại trên mi
Có những khi em muốn ngủ li bì
Để khi dậy, em cho anh vào giấc mộng
Khi đấy tim em không còn nhói đau và xúc động
Những lúc ai đó vô tình gợi nhắc tới anh
Một đêm dài, mình em nhỏ bé, mong manh
Gió mùa đông quất từng hồi làm em buốt lạnh
Mưa vô tình sao không chịu tạnh
Cứ mãi rơi hoài, gió gào thét tên anh
Trái tim em có phải quá mong manh?
Tưởng mấy lần đã lành sao còn buốt nhói
Những lúc buồn nó vẫn cồn cào và réo gọi
Bao yêu thương nhung nhỡ mãi khôn nguôi
Đã bao lần em gửi anh vào miền kí ức xa xôi
Nhưng sao em cứ quay đầu nhìn vào quá khứ?
Nụ cười anh, tâm trí em sao cứ giữ?
Để mỗi đêm về lại nhung nhớ ưu tư…
Nỗi đau mà sao em cứ cố giành lấy khư khư
Sao không cho ngủ yên nơi thẳm sâu miền kí ức
Để một ngày nó không còn đau và thổn thức
Bầu trời bình yên, nắng sẽ sáng rực tình em.
Top