Một chút tên tôi đối với nàng

Một chút tên tôi đối với nàng 
Một chút tên tôi đối với nàng 
Sẽ chìm như tiếng sóng buồn lan
Âm thầm mòn mỏi bên bờ vắng, 
Như tiếng đêm thâu lạc giữa ngàn.
Ngày nào đó trên mặt trăng kỷ niệm 
Nó chỉ còn là dấu vết không hồn 
Giống như hình phác trên mộ chí 
Nét ngoằn ngoèo một thứ tiếng xa xăm…
Tên cũ từ lâu bị lãng quên 
Chẳng còn gợi lại được cho em 
Tình xưa êm ái và trong trắng 
Trước mối tình ai mới dấy lên.
Nhưng nếu gặp ngày buồn đau đớn 
Em thầm thì hãy gọi tên lên 
Và hãy tin còn đây kỷ niệm 
Em vẫn còn sống giữa một trái tim…
— | Thơ A. Pushkin, Thuý Toàn dịch

Nhớ một mùa hè

  NHỚ MỘT MÙA HÈ

Mùa hè năm trước anh và em

Hai đứa hẹn nhau trước cổng trường

Cùng đi hái phượng ép vào thơ

Anh viết tặng em ngày mới quen.


Những chùm hoa đỏ mang tên phượng

Mà anh hay gọi là người thương

Tên em nào khác loài hoa ấy

Đỏ thắm xinh tươi đẹp lạ thường.


Mùa hè năm ấy thương nhau lắm

Quấn quýt yêu đương chưa trọn năm

Thì bài thơ xưa thành dang dở

Vì em đi rồi thật xa xăm.


Để đến hôm nay hè lại về

Lòng buồn man mác làm sao vơi

Một lần xa cách trăm lần nhớ

Nhớ một mùa hè hoa phượng ơi!
Sưu tầm

Tại ai ?

TẠI AI?
Chẳng phải tại anh, tại em đâu
Tại trời hôm đó sắc đổi màu
Vô tình kết chúng mình gặp gỡ
Rồi lòng ngờ ngợ có hình ai
Nếu bảo tại hai đứa đều sai
Vì những đêm thời đó đâu dài
Có nói yêu đâu mà chỉ nhớ
Thổn thức trong lòng trống vắng ghê
Ừ nhỉ chúng mình đâu có thề
Mà bảo tại ta thật chán ghê
Gặp nhau hai đứa đều bẽn lẽn
Trộm nhìn và thẹn, má thêm màu
Chẳng phải tại anh, tại em đâu
Chỉ tại cơn mưa nó tủi sầu
Ướt lạnh lòng mình từ ngày ấy
Luôn mơ được thấy bóng áo ai
Em ơi! Tại em hay tại anh?
Khi xa trời đất vẫn trong lành
Bão lòng nhớ thương trong hai đứa
Thầm trách nhau chẳng hứa bao giờ
Tại ai mà hai đứa vẫn chờ
Sống hoài với ngày đó “tuổi thơ’”
Chỉ tại những ngày yêu dấu đó
Chẳng phải tại anh, tại em đâu.
Sưu tầm

Ngày hạnh phúc

 NGÀY HẠNH PHÚC
Ngày em đến bên đời anh em nói
Nói yêu anh cho đến cả cuộc đời
Cũng là lúc con tim anh rung động
Cũng là ngày anh đã hết cô đơn
Ngày em đến bên đời anh em hát
Hát vì anh câu hát yêu thương
Là khi đó tâm hồn anh như đã
Thuộc về em trong từng phút từng giờ
Ngày em đến bên đời anh em khóc
Khóc vì anh vì hạnh phúc đôi ta
Là anh biết không còn ai hơn nữa
Trong lòng anh người đó chỉ là em
Ngày em đến bên đời anh em ước
Ước chúng mình sẽ mãi ở bên nhau
Ước hai trái tim cùng hoà nhịp
Cùng hát vang hai tiếng yêu thương
Ngày em đến cũng là ngày hạnh phúc
Ngày bình yên thanh thản ở trong anh
Ngày bình minh đẹp hơn bao giờ hết
Ngày hoàng hôn ấm áp trái tim anh
Em đâu biết là khi ngày em đến
Cũng là ngày thay đổi trái tim anh
Cũng là ngày anh yêu em như thế
Từ bây giờ cho đến tận ngàn sau.
Sưu tầm

Cám ơn anh

Đã hơn nhiều lần, em muốn nói với anh

Em đã biết tình anh là rất thật

Em đã biết những đơn sơ mộc mạc

Khẽ trong từng lời nói của riêng anh…


Đã bao lần em thổn thức con tim

Trước cử chỉ chân thành và sâu sắc

Trước cảm xúc anh dường như níu chặt

Sợ em quay đi với những tiếng chối từ…


Đã bao lần, em hiểu rõ anh ơi

Tình anh đó, thật dịu dàng và nồng ấm

Những nụ hôn trao nhau thật đằm thắm

Làm tim em thao thức nhớ nhung nhiều…


Anh đã làm em sống lại nỗi thương yêu

Những khao khát từ lâu đã vùi lấp

Những lo toan nặng nề còn chồng chất

Đã hoá thành thoáng chốc nhẹ bay đi…


Anh đã làm một cô bé hay hồ nghi

Nay đã biết tin anh và hi vọng

Rồi một ngày giữa bể trời cao rộng

Em đã tìm thấy được một tình yêu!
Sưu tầm

Không Em – Tuyền Linh

Không Em
Rã rời…hư, thực…thực, hư…
Không em như thể ngày chưa là ngày
Không em con bướm buồn bay
Con chim buồn hót, con tằm buồn ăn
Không em ngày thể như đêm
Hạt sương ngủ thiếp bên thềm lạnh căm
Đường về bóng lẻ trăng khuya
Chiếu chăn lạnh ngắt, bốn bề cú kêu
Tình chừ rồi cũng hư không
Còn đâu một thuở ngóng trông đợi chờ
Dấu xưa rêu phủ xanh mờ
Vườn xưa hoa lá ngẩn ngơ hao gầy
Còn chăng một chút heo may
Mang bao nỗi nhớ rắc đầy lối xưa
Đường tình lãng đãng sớm trưa
Cơn mơ dậy sóng chưa vừa hồn đau
Thu tàn, tiếp lại tàn thu
Em như ngọn gió mịt mù đường bay
Nẻo nào ấm lại tình xưa
Xin em chút nắng để vừa lòng nhau ?
Trăm năm nào có là bao !
Không em như thể đời chưa là đời
Tuyền Linh

Hoa tương tư

Ngắt cánh hoa tương tư
Thả vào đêm tĩnh lặng
Cánh nào là nhớ thương
Cánh nào là xa vắng?
Cánh nào là cánh nắng
Như buổi hẹn êm đềm
Thì thầm anh rất khẽ
Dịu dàng nói yêu em.
Cánh nào là lãng quên
Những lần mình hờn giận
Cánh nào là muộn phiền
Buồn duyên mình lận đận.
Cánh nào là số phận
Chia hai đứa hai nơi
Cánh nào màu đồng phấn
Như ráng chiều xa xôi.
Cánh nào là không yêu
Cánh nào là không nhớ
Cánh nào gần bụi bên
Còn cánh nào cách trở?
Hoa tương tư đã lỡ
Rụng úa một chiều vàng
Em qua thời thiếu nữ
Một nỗi buồn riêng mang…
Trần Việt Anh

Dành cho em …

Nếu bỗng một ngày em nhìn lại quá khứ
Em sẽ thấy gì giữa kí ức ngủ quên
Em có nhói lòng khi nhớ lại một cái tên
Em có khóc khi chẳng ai bên em nữa ?
Em có giật mình trong giấc mơ rêu vữa
Có run lên khi đau đớn cứa xót những đớn đau
Em có buồn không khi day dứt chẳng chịu qua mau
Mà xót xa ở trong tim thì cứ còn mãi …

Em sẽ thấy gì giữa những bước chân mê mải
Khi em hoang hoải tìm dấu những Yêu – Thương ?
Hạnh phúc nào ở nơi phía cuối con đường ?
Mà sao hướng em đi cứ tối tăm, mù mịt ?
Em sẽ thấy gì giữa những đông vui, nhộn nhịp
Nhưng em chẳng kịp thoát khỏi nỗi cô đơn
Sẽ chẳng còn ai cho em buông những giận hờn
Chẳng còn bờ vai cho em tựa thỏa cơn mong nhớ …
Em sẽ thấy gì giữa những mảng màu vỡ
Khi niềm tin cuối cùng cũng lỡ bỏ em đi
Bức tranh Đời rồi sẽ mang màu gì
Em không biết hay em chẳng vẽ tiếp ?
***
Nhưng em ạ, sẽ là thật hối tiếc
Khi em chỉ mải miết nhìn về đằng sau
Quá khứ mà, xin em hãy để trôi mau
Rồi thời gian sẽ giúp em lau khô kí ức …
Trang giấy Đời nào chẳng có nhiều vết mực
Kiếp Người nào chẳng cực khổ phải bước qua
Cứ đi đến cuối cùng, em sẽ thấy tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa
Mà đất nuôi hoa, chính là đất hi vọng!
Vì cuộc sống này – ngắn ngủi lắm, nên hãy tranh thủ mà quý trọng…
Nhé em!
22.11.2k13 – Nhâm Việt Hùng

Sao Không Phải Là Anh

Sao Không Phải Là Anh
Sao không phải là anh
Mà lại là ngọn gió
Vuốt tóc em bỏ ngỏ
Ra dáng như làm lành
Sao không phải là anh
Mà lại là tia nắng
Ươm má em cháy bỏng
Ra chiều như đang hôn
Sao không phải là anh
Mà lại là cánh võng
Ru em vào giấc mộng
Như vòng tay đang ôm
Sao không phải là anh
Nồng nàn đôi mắt ấy
Xa nhau là thế đấy
Yêu anh nhiều, anh ơi!
Đoàn Thị Lam Luyến

Anh sẽ đưa em về

Anh sẽ đưa em về
Anh sẽ đưa em đi hết mùa đông
Ít lá rơi nhưng nắng sẽ hồng
Tiếng cười rất nhẹ cùng lời thì thầm khe khẽ
Giữa một bàn tay – có một bàn tay
Anh sẽ dắt em về trong một ngày vắng mây
Ngôi nhà Mẹ, gạch sân rêu đã rũ
Kể cho nhau nghe những câu chuyện xưa cũ
Anh sẽ nói với mẹ rằng – “bạn gái của con”
Anh sẽ đưa em đi hết những ngõ mòn
Chạy trên đồng vắng giữa mùa mây biếc
Thả những cánh diều bên dốc đê trùng điệp
Nhìn nhau, cười… – rất bình yên
Anh sẽ cùng em qua những mùa nhớ quên
Hái sen giữa trưa nắng và nhặt từng hoa bưởi rụng
Trêu đùa chú ếch xanh ngủ trên lá hoa súng
Cứ mỗi chiều, về cùng Mẹ nấu ăn
Anh sẽ dắt em đi hết những ngày xanh
Thêm cả ngày vàng lá và qua mùa mưa rét
Với mắt nhìn yêu thương giữa vùng quê có trái tim những con người rất đẹp
Cười theo nét nhân từ trên gương mặt mẹ vốn bình yên
Anh hứa sẽ cùng em qua hết cuộc đời nhiều nỗi truân chuyên
Trong tiếng khóc của em và bờ vai anh luôn ở đó
Trong ngôi nhà bình yên có chú chim nho nhỏ
Mỗi buổi sớm bay về hót trên những ngọn tre
Anh hứa sẽ yêu em đầy cả trong cơn ngủ mê
Chỉ cần đưa bàn tay ra cho anh dắt – đừng phân vân nữa

Trường Phong
Top