Gửi Mẹ – Hoàng Xuân Trường

Gửi Mẹ.

Con còn nhớ ngày xưa con còn bé
Mẹ hết lòng chiều chuộng thương con.
Dành cho con những manh áo ấm
Để ngày mai con khôn lớn thành người.
Con còn nhớ ngày xưa con còn bé.
Con đã làm mẹ buồn phiền biết bao.
Dù biết sai nhưng con vẫn cãi lại.
Đó là do tính bướng bỉnh đó mà.
Nhưng giờ đây khi con vào quân ngũ.
Người ta nói k dám cãi mẹ ơi.
Lệnh cấp trên như núi như non
Chỉ có phục tùng tuân lệnh nghe theo.
Con còn nhớ những chiều trên đơn vị.
Ánh mắt buồn nhìn về phiá quê hương.
Đàn cò trắng tung mình bay trong gió
Con ước mình đc vỗ cánh bay đi.
Con vẫn biết từng chiều bên bếp nhỏ.
Mẹ âu sầu mẹ đợi tin con.
Mắt dưng dưng 2 dòng lệ nhỏ.
Lo cho con cuộc sống xa nhà.
Cám ơn mẹ những ngày tháng qua.
Lo cho con miếng ăn giấc ngủ.
Để giờ đây con khôn lớn thành người
Và sắp là mùng 8 tháng 3.
Con chúc mẹ nơi quê nhà yêu dấu
Luôn vui vẻ và mạnh khoẻ mẹ nha.
Mẹ đừng lo con phương trời xa lạ.
Sẽ hoàn thành nghĩa vụ vs quê hương.
Để rồi trở về con lại được bên mẹ.
Bên gia đình hạnh phúc tràn yêu thương.
.
.
Hoàng Xuân Trường
Ninh Hoà Hoa Lư Ninh Bình

Lắng sâu về mẹ

Lắng sâu về mẹ

Mỗi người chỉ một mẹ thôi
Mẹ anh mẹ chị mẹ tôi đã già
Hôm nay xum họp cả nhà
Con xin dâng mẹ đóa hoa nghĩa tình.
Một vai gánh việc gia đình
Một vai việc nước gập ghềnh đường xa
Gánh việc nước, gánh việc nhà
Hai vai bắp mỏi chưa già mẹ ơi.
Con đi khắp bốn phương trời
Vẫn thương về mẹ suốt đời vì con
Núi non vẫn nhắc núi non
Núi cao vẫn nhớ đất mòn đó thôi.
Dòng sông bên lở bên bồi
Bên lở là mẹ, bên bồi là con
Trời mưa chiếu ướt vẫn còn
Chỗ mưa mẹ để phần con con nằm.
Con đi xa mẹ nhiều năm
Vẫn thương về mẹ chăm tằm trồng dâu
Mẹ ơi mưa nắng dãi dầu
Nuôi con khôn lớn mái đầu pha sương.
Bao năm dãi gió dầm sương
Bao năm gánh nặng con đường lại xa
Thời gian thấp thoáng đã qua
Tóc đen nét đẹp chuyển qua con rồi.
Chồi xanh có biết khồng chồi
Lúa non có biết nhựa bồi từ cây
Mẹ ơi đời mẹ là cây
Đời con chồi biếc sữa đầu nhựa thơm.
Mẹ ơi con nhớ bát cơm
Từ nay mẹ xới mẹ đơm thật đầy
Mẹ ơi thân mẹ hao gầy
Nuôi con khôn lớn đến ngày hôm nay.
Cho con thơm mẹ bàn tay
Cảm ơn mẹ tặng thơ này cho con
Dù đi trăm núi ngàn non
Công cha nghĩa mẹ chúng con tạc lòng.

Bài thơ nhớ mẹ

Từ thuở lìa xa ngôi nhà nhỏ 
Gĩa từ bóng mẹ bước chân đi
Làm thân ly khách miền xa lạ 
Thương nhớ ngày đêm biết nói gì
Nơi chốn đô thành đầy cát bụi 
Trên đường thiên lý ngát phong sương
Tháng năm sống mãi nới đô thị 
Áo đã sờn vai chiếc áo hường
Con vẫn chưa về thăm quê cũ 
Chưa về viếng mẹ,mẹ hiền ơi
Thân gái muôn phương đời lữ thứ 
Đã tự nghìn xưa bạc bẻo rồi 
Đã tự nghìn xưa là gió nước 
Là cánh chim côi ở cuối trời
Quê hương lẩn giữa màu mây bạc 
Muốn về nhưng nẻo cũ xa xôi 
Để những đêm buồn như đêm nay 
Con nhìn ngọn nến mắt mù cay
Tưởng hình bóng mẹ nơi quê cũ 
Lệ mờ thương nhớ dáng hao gầy 
Áo nâu có phai vì nước mắt 
Những chiều quê lạnh gió mưa sa
Tháng năm bao nước thời gian đã 
Gội trắng rồi chưa tóc mẹ già 
Và ai sẽ thay con nhen lửa 
Những chiều đông giá buốt mẹ ơi
Ai khép dùm con đôi liếp cửa 
Khi thu mang lệ đến giăng trời 
Cho mẹ vơi đi niềm giá lạnh 
Cho lòng cằn cổi đở quạnh hiu
Cho lệ mỏi mòn trong đáy mắt 
Vơi nhiều trên má hóp nhăn nheo 
Ôi bao chua xót ,ôi thân gái 
Đã mấy năm trời xa cố hương
Từng đêm dõi mãi mây vô định 
Nuốt vội niềm đau lúc nhớ thương.
Sưu tầm

Tìm Mẹ

Tìm Mẹ
Con tìm trong vạt cỏ thu
Có màu áo mẹ sa mù tà phai
Quơ tay không chút hình hài 
Còn đâu bóng mẹ đã ngoài mây xa
Lòng con bao nỗi thiết tha
Con đi tìm mẹ biết là nơi đâu
Sông quê buồn mấy nhịp cầu
Còn vương bóng mẹ đậm mầu áo xưa.
TT

Tết này con không về Mẹ ơi …

Tết này con không về Mẹ ơi …

Cội mai ngấn nụ chiều mưa
Mẹ ơi! Con nhớ giao thừa cố hương
Không về thắp được nén hương
Lòng con rưng rức tha phương xứ người
Con xin tạ lỗi Mẹ ơi
Chấp tay khấn lạy đất trời vị tha
Xuân về nức lộc nở hoa
Rưng rưng con nhớ Mẹ già rét run
Mỏi mòn ai đấm bóp lưng
Khớp xương đầu gối còn sưng nhói lòng
Bao giờ trả hết long đong
Mẹ ơi! Tha thứ cho con cơ hàn
Ngày xuân Mẹ đi chợ làng
Có mua nổi tấm lòng vàng người dưng
Bàn thờ ngũ quả rưng rưng 
Ai nấu bánh tét bánh chưng để thờ
Con đi cầu thực đất trời
Miếng cơm manh áo nợ đời đa đoan
Sinh từ đứt ruột lo toan
Chưa ngày phụng dưỡng cho tròn đạo con
Đời người một mớ bòng bong
Con đây vẫn giữ tấm lòng nhân sinh
Mẹ ơi! Tết đến nhà mình
Hoa thơm cỏ lạ đượm tình nước non
Vắng con giếng nước vẫn trong
Trăng soi vò võ khuyết tròn đợi con
Mẹ ơi! Đừng khóc trong lòng
Mẹ ơi! Hãy cố nén dòng lệ tuôn
Con chim nhớ cội nhớ nguồn
Xuân sau tạ lỗi Mẹ hiền Kính yêu!
Fr int

Mưa xuân

Em là con gái trong khung cửi

Dệt lụa quanh năm với mẹ già
Lòng trẻ còn như cây lụa trắng
Mẹ già chưa bán chợ làng xa.
Bữa ấy mưa xuân phơi phới bay
Hoa xoan lớp lớp rụng vơi đầy
Hội chèo làng Đặng đi ngang ngõ
Mẹ bảo: “Thôn Đoài hát tối nay”.
Lòng thấy giăng tơ một mối tình
Em ngừng thoi lại giữa tay xinh
Hình như hai má em bừng đỏ
Có lẽ là em nghĩ đến anh.
Bốn bên hàng xóm đã lên đèn
Em ngửa bàn tay trước mái hiên
Mưa chấm bàn tay từng chấm lạnh
Thế nào anh ấy chả sang xem!
Em xin phép mẹ, vội vàng đi
Mẹ bảo xem về kể mẹ nghe.
Mưa bụi nên em không ướt áo
Thôn Đoài cách có một thôi đê.
Thôn Đoài vào đám hát thâu đêm
Em mải tìm anh chả thiết xem
Chắc hẳn đêm nay giường cửi lạnh
Thoi ngà nằm nhớ ngón tay em.
Chờ mãi anh sang anh chẳng sang
Thế mà hôm nọ hát bên làng
Năm tao bảy tuyết anh hò hẹn
Để cả mùa xuân cũng bẽ bàng!
Mình em lầm lụi trên đường về
Có ngắn gì đâu một dải đê!
Áo mỏng che đầu mưa nặng hạt
Lạnh lùng thêm tủi với canh khuya.
Bữa ấy mưa xuân đã ngại bay
Hoa xoan đã nát dưới chân giày
Hội chèo làng Đặng về ngang ngõ
Mẹ bảo: “Mùa xuân đã cạn ngày”.
Anh ạ! Mùa xuân đã cạn ngày
Bao giờ em mới gặp anh đây?
Bao giờ hội Đặng đi ngang ngõ
Để mẹ em rằng hát tối nay?
Sưu tầm

Thương Anna Lyn

Mẹ ơi con mãi ở xa

Chẳng hay rằng Mẹ đã già khi nao
Thời gian len lén qua mau
Con bước chững lại,trời đâu bước cùng.
Mẹ già nước mắt rưng rưng 
Khi con vấp ngã nửa chừng xuân xanh
Thương con Mẹ biết sao đành 
Biết ai còn dám đồng hành cùng con?. 
Xưa kia như một búp non
Mẹ chăm bẫm,con vẹn tròn thướt tha
Chiều nghe cơn gió rít qua
Giật mình ngỡ tưởng mái nhà dột xưa.
Con đi hết cả bốn mùa 
Sáu năm xa xứ già nua lòng chiều
Thương lắm dáng Mẹ liêu xiêu 
Cuối đường cơn gió hắt hiu gọi ngày. 
Oct 17,2013
Anna Lyn ( Nguyễn Thị Hương )

Gởi góc trời quê

Cuối năm hết bão lũ rồi

Vẫn còn rét đậm Mẹ tôi cấy trồng
Lúa non èo ọc triền sông
Đất phèn nặng,Mẹ lưng còng tuổi thơ.
Non cao cơn gió phất phơ
Cheo leo vách núi bóng mờ Ba tôi
Khoai lang,khoai sắn cọc còi
Tưới bao nhiêu hạt mồ hôi, lớn dần.
Trời vây chi hỡi tiết xuân?
Chưa no ấm,nên ngại ngần lắm thay
Ừ thì cái lạnh buốt tay
Nhẹ thôi nhé,để còn say chỉ mành.
Tết sao về đến quá nhanh
Nỗi nhằn nhọc, vẫn chưa xanh sự đời
Gieo mầm hy vọng em tôi
Tương lai ươm chữ lưng trời ước mơ.
Anna Lyn

Mẹ cho con

Mẹ cho con nụ cười tươi,
Lưng ong duyên dáng một thời còn son.
Trường Sơn in dấu chân con,
Thương mẹ năm tháng mỏi mòn chờ mong…

Con về phai nét môi hồng,
Con tim loạn nhịp phập phồng mẹ lo.
Bao nhiêu khao khát đợi chờ,
Chẳng nhiều bên mẹ phút giờ bình yên.

Mẹ đi mang cả ưu phiền,
Thương con với những nỗi niềm long đong.
Tình thương thấu tận đáy lòng,
Giúp con qua được bão giông cuộc đời.

Tháng năm ghi dấu tình người,
Con đi vững bước như lời mẹ răn.
Vẫn bên con những thăng trầm,
Cho con tất cả… tháng năm làm người.

Thuhienhoa
Top