Tự tình thơ

Dòng thơ tình chẳng biết gửi cho ai
Em cứ viết theo ngày dài nhung nhớ
Từng câu chữ là mạch nguồn hơi thở
Xoáy mỏi mòn vết thương hở đậm sâu

Dĩ vãng buồn em muốn vùi quên mau
Nhưng sâu thẳm nỗi sầu đau chất chứa
Ngày lại ngày như dài thêm vết cứa
Xót xa tình, tim chết nửa không quên

Tháng ngày dài theo nỗi nhớ không tên
Em chẳng thể xóa quên miền ký ức
Cũng chẳng thể vùi chôn sâu lồng ngực
Cho bóng hình trong vô thức mờ xa

Dòng thơ tình em lặng lẽ viết ra
Cũng là để bôi xóa nhòa nỗi nhớ
Lúc yêu thương, lúc buồn vương nức nở
Như phần nào giúp em đỡ ưu tư.

Mỗi ngày buồn dài thêm những dòng thư
Sẻ thương nhớ lên câu từ như thế.
Ai có hỏi …em nghẹn ngào rơi lệ
Để vơi lòng… chỉ có thế mà thôi…!

Tg TT