Đất nước tôi như một con tàu
Mũi thuyền rẽ sóng, Mũi Cà Mau…
Ai đó nói…
Đất nước tôi như một con rồng
Đầu rồng phía Bắc cổ vươn cao.
Từ hai phía, miền Trung ơi ở giữa.
Tan nát lòng mỗi năm bão đi qua.
Dài rộng thế mà nhỏ nhoi trước bão
Chẳng năm nào không tàn phá quê tôi
Trong biển nước mà cạn khô dòng nước mắt.
Biết thế lâu rồi nhưng chưa thể đổi thay
Nào hồ chứa, nào quy trình xả lũ.
Đến lúc nào đây, Quê có được yên bình…
Đời ngắn ngủi và mong manh biết mấy
Khoảnh khắc biệt ly như tia chớp của trời.
Vừa tàn nhẫn vừa như là thương hại
Để lại sau sau lưng bao hệ lụy cho đời.
Miền Trung ơi, năm nay… bão lại về
Điệp khúc ấy, mỗi khi nghe, lòng quặn thắt
Lại nước mênh mông, lại tan nát cửa nhà
Nhiều số phận xuôi theo dòng nước lũ
Nhiều gia đình mất mát người thân
Những bà mẹ mất con trong gang tấc
Cha mất con, những người vợ mất chồng
Không thể nào tin và có thể nào tin…
Đau đớn tột cùng, nước mắt chảy vào tim
Còn chưa đủ hay sao hỡi Trời cao Đất thẳm?!
Hãy để cho quê tôi một chỗ đứng an toàn
Để nước mắt không còn rơi xuống nữa
Để mẹ và các em tôi có cuộc sống yên bình
Tôi tha thiết mong các nhà khoa học
Gắng sức tìm ra một giải pháp vẹn toàn
Để cứu lấy những người dân khi bão lũ
Tôi rất sợ một điều xưa cũ:
Ủng hộ miền Trung sau cơn bão “Số nhiều”
Mặc dù vậy, tôi cũng xin tha thiết…
Mong mọi miền quê chia bớt nỗi đau này
Các nhà tài trợ, các doanh nhân thành đạt
Những tấm lòng hảo tâm, không cứ giàu nghèo
Cùng san sẻ giúp miền Trung lành lại
Sau cơn bão của thiên nhiên đến cơn bão cuộc đời
Tươi tốt lại tình yêu thương quên lãng
Có vẻ dần vơi trong cuộc sống vội vàng
Nhanh đắp lại sông tình đời đang cạn
Chắt chiu dần, chẳng mấy sẽ đầy thôi
Tôi xin gửi tấm lòng vào bài thơ viết vội
Miền Trung ơi! Đau đớn sẽ lắng dần…