Buổi ấy chiều Đông thiếu nắng vàng
Trời buồn ngã bóng vệt chiều loang
Vườn cây gió thoảng lay bóng tuyết
Màn đêm vừa thả Bến sông hoang
Nguyệt ảnh đêm buồn ôm lòng nhớ
Sương mờ giăng lối bóng chiều tàn
Một mảnh trăng vàng như say đắm
Để lòng tiếc nuối mảnh trăng ngoan
Hoa Tím