Con muốn viết – một bài thơ tặng cha
Vài câu thôi, nhưng mà sao khó quá
Con biết rằng tình cha như biển cả
Rộng bao la và chẳng thể đong đầy!
Khi còn bé, hay cãi lại lời cha
Không muốn nghe những gì cha đã dậy
Con ghét cha, mỗi lần dùng roi gậy
Có một lần.. con bỗng thấy lệ cha
Khi lớn lên ghét thiếu thốn trong nhà
Thêm lần nữa thầm trách cha chẳng giỏi
Cha lặng im rồi rất lâu không nói
Một đêm buồn lại thấy lệ cha rơi
Và giờ đây, khi vật lộn với đời
Đời dậy con ngộ ra nhiều bài học
Cha biết không khi trong lòng mệt nhọc
Con nhớ nhà và con rất nhớ cha!
Con giận mình vì con đã nghĩ cạn
Để nỗi buồn hằn lên trái tim cha
Có đôi lúc muốn quay về quá khứ
Trên lưng cha, con thích thú vui đùa
Trong mắt con, màu ký ức hiện về
Nụ cười cha, gạt bộn bề – rạng rỡ
Lặng lẽ nghe thời gian qua hơi thở
Nhận ra rằng: cuộc sống ngắn làm sao!
Giờ con hiểu người cha nào cũng thế
Luôn bên con và lo lắng mọi điều
Khiến cha buồn nhưng cha vẫn thương yêu
Cả cuộc đời, cha là người duy nhất!
Stam