Tự khúc

Mượn thu một chút rét về
Mượn đông một chút tái tê lòng người
Mượn xuân hoa lá xanh tươi
Mượn hè một chút phượng rơi sân trường.

Mượn bờ vai tựa yêu thương
Mượn hàng cây để con đường me bay
Mượn gì không uống mà say…
Mượn gì khó trả đời này, hỡi em?

TỰ KHÚC – Thơ Duy Toại (Sài Gòn)

Hạt Thanh Châu Em Hát

Trong dãy ghế tôi bình an tỉnh lặng
Trên bục thờ em hát bản Thánh ca
Bóng hồng âm bay vút lên cao xa
Và rơi xuống hạt thanh châu vọng tiếng

Tôi cảm thấy cõi bờ xa thánh thiện
Thấy dòng sông có cây trái chửa lành
Thấy thành vàng mây trắng dợn vòng quanh
Mỗi cánh cửa là ngọc châu nguyên tảng Xem thêm →

Có ai biết nơi nào bán niềm vui?

Thơ: Sưu Tầm

Có ai biết nơi nào bán niềm vui?
Chỉ giùm tôi… tôi mua về một ít
Để những khi thấy yếu lòng, mỏi mệt
Mang ra dùng chắc là hết buồn thôi.

Ai chỉ giùm tôi nơi nào bán tiếng cười?
Tôi sẽ đến và mua về mấy nụ
Để những ngày lòng héo hon, ủ rũ
Sẽ được rạng ngời nhờ những nụ cười kia.

Có ai biết nơi nào bán bình yên?
Tôi mua về và khắc lên đáy mắt
Dù có đớn đau, hay khó khăn, chật vật
Vẫn thấy nụ cười nơi đáy mắt an yên.

Có ai biết nơi nào bán liều thuốc lãng quên?
Chỉ giùm tôi… mua mấy viên và uống
Để kí ức không còn quay về được
Để tôi mỉm cười đón hạnh phúc tương lai.

Có ai biết nơi nào bán ánh sáng ngày mai?
Bán niềm tin cho những ai đánh mất
Bán yêu thương cho những người chân thật
Bán tâm hồn không biết nhặt niềm đau.

Em Chỉ Muốn Em Mãi Là Chính Em…

Em Chỉ Muốn Em Mãi Là Chính Em

Em chỉ muốn em mãi là chính em
Không vì ai mà giấu buồn lặng lẽ
Có những cô đơn buộc mình tìm lối rẽ
Để cảm thấy an bình mạnh mẽ cười tươi .

Em muốn là em để tìm lại nụ cười
Sau những tháng ngày em đánh mất
Chẳng biết yêu thương nào là thật
Em ngại đổi thay vì một người dưng .

Cảm ơn anh người mà em đã từng
Đã từng yêu thương đã từng khó nhọc
Gom góp vén vun rồi bỗng tan phút chốc
Điên đảo dại khờ anh nắm chặt tay ai .

Em muốn là em sống tự do tự tại
Không phải đêm nào cũng ướt gối nhớ mong
Ánh mắt cứ nhìn về khung cửa ngóng trông
Chờ ai đó trở về sau ngày dài mệt mỏi .

Yêu thế chưa đủ sao ? đêm nào em cũng tự hỏi
Bản thân mình đã phạm phải gì sai ?
Để cho anh rời xa em mãi mãi
Tìm một người khác chẳng phải em .

Em muốn là em để cuộc sống êm đềm
Muốn ngủ lúc nào không cần ai quản
Và sáng sớm mai hẹn hò cùng đám bạn
Nghe những câu chuyện vui bên tách cà phê .

Em muốn bây giờ trái tim không còn buốt tê
Nếu như gặp lại anh cũng vờ như không biết
Bởi tình yêu của em không phải là bất diệt
Vì một người dưng mà làm tổn thương mình .

Em muốn được một mình ngắm bình minh
Dù biết sẽ buồn nếu không anh bên cạnh
Nhưng cơn mưa nào rồi cũng đến hồi tạnh
Và em lại thấy yên bình sau những ngày mệt mỏi với yêu đương.

Em chỉ muốn em mãi là chính em .!..

-sáng tác ;– Thúy Hải

TÔI YÊU EM – Thơ Buồn

TÔI YÊU EM
Puskin (Thúy Toàn dịch)

Tôi yêu em: đến nay chừng có thể
Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai;
Nhưng không để em bận lòng thêm nữa,
Hay hồn em phải gợn bóng u hoài.

Tôi yêu em âm thầm, không hi vọng
Lúc rụt rè khi hậm hực lòng ghen;
Tôi yêu em, yêu chân thành đằm thắm
Cầu em được người tình như tôi đã yêu em

Đừng nhặt – Thơ Buồn

Vẫn nhớ có ai đó nói với mình rằng:
Khi yêu 1 người cũng như ra biển nhặt vỏ ốc..
Đừng tìm cái to nhất…cũng đừng nhặt cái người khác cho là đẹp nhất.
Chỉ cần nhặt cái mình thích nhất là đủ…
Và nếu nhặt đc rồi…
Thì nhớ đừng ra biển nữa..!?

Lối này, theo anh nhé

Rồi một ngày anh nắm lấy bàn tay,
Khẽ thì thầm: “Lối này, theo anh nhé!”
Từng vết chân in trên nền cát nhẹ,

Em hỏi rằng: “Chúng mình sẽ đi đâu?”
Anh siết chặt tay, gõ xuống mái đầu:
“Chỉ cần có nhau, đến nơi nào chẳng được!”

Em dỗi hờn dừng chân, không chịu bước
“Em muốn đến chỗ nào thật vui cơ!”
Anh kéo vào lòng tất cả ngây thơ,

Đặt chiếc hôn hờ lên bờ môi run rẩy:
“Thôi được rồi, mình đi về phía ấy!”
Em ngoái đầu nhìn theo hướng chỉ tay…

“Phía ấy thì có gì hay?”
Em tò mò lay lay ngón trỏ.
Anh cười hiền ghé tai hỏi nhỏ:
“Có hạnh phúc riêng mình, em có muốn xem không?”

Du Phong

ANH ĐANG GHEN – Thơ Buồn

ANH ĐANG GHEN

Em có biết là anh đang ghen lắm không
Cũng chỉ vì tim em mênh mông quá,
Em hay cười, hay nói với người lạ,
Làm anh giận anh ghen là cãi nhau.

Em có biết là tim anh đang rất đau,
Cũng chỉ vì em hay ngồi bên người ý,
Có cả thêm nhưng dòng tin nhắn thủ thỉ,
Và hai người lại hay đi cùng nhau nhau.

Em mặc kệ cho anh đang ưu sầu,
Để đi bên ai kia ngồi bên nhau tâm sự,
Có phải chẳng tình chẳng phải bất hủ,
Vì giờ đây nó đã sắp tàn phai.

Em có biết rằng hễ em ngồi với ai,
Là lúc đó tim anh lại đập mạnh,
Cứ ngỡ là trái tìm tan nghìn mảnh,
Bởi lẽ vì anh đã quá yêu em,

Thiên Nhật

ĐỪNG ĐI NỮA – Thơ Buồn

ĐỪNG ĐI NỮA

Đừng đi nữa, ở đây nhiều sóng gió
Một mình em chống giữ sẽ mệt nhoài
Đến bên em và thì thầm nho nhỏ
“Có anh rồi buồn cũng sẽ mau phai.”

Đừng đi nữa, ngày vắng anh dài lắm
Thăm thẳm mong và hun hút đợi chờ
Về lại đây nắm bàn tay lạnh giá
Chuyện chúng mình sẽ chẳng phải giấc mơ.

Đừng đi nữa, đường dài chân đã mỏi
Bờ môi khô, đôi mắt cũng ướt nhèm
Về nhen lại những yêu thương nồng ấm
Cho ngọt ngào thắp sáng những đêm đen.

Đừng đi nữa, đừng đi xa em nữa
Sương mù giăng phủ kín lối em tìm
Về lại đây cho mái đầu em tựa
Cho tim này được trú ngụ bình yên.

Lai Ka

Top