Rượu nồng – Nguyễn Duy Tuấn

Chiều buồn nhấp chén rượu nồng
Cho quên đi hết nụ hồng ngày xưa
Nhớ sao những buổi ban trưa
Cùng nhau ta gửi khúc mưa bao điều
Nhớ sao những buổi ban chiều
Cùng nâng chén rượu, để phiền qua mau
Rượu đưa ý hợp tâm đầu
Tâm tư ta gửi với bầu bạn thôi
Ngẫm đời sao lắm đơn côi
Nhấp chung rượu nhạt cho vơi nỗi lòng.

Ta muốn say

Ta muốn say để quên đi phiền muộn
Mà chẵng có người cùng ta để say
Nỗi buồn này niềm vui lẫn đắng cay
Biết cùng ai tỏ bày ta tâm sự.

Ta muốn say để quên đi quá khứ
Để không buồn không dây dứt oán than
Để mọi thứ trở thành là dĩ vãng
Để cho ta thanh thản nhẹ với đời.

Ta muốn say để mọi thứ xa vời
Không thể nhớ ta càng không thể quên
Sao mọi thứ cứ làm ta đảo điên
Rồi tan biến cho ta về thực tại.

Ta muốn say để làm kẻ khờ dại
Không cần biết về tương lai quá khứ
Để nỗi buồn, niềm đau hay mọi thứ
Đều vô nghĩa tan biến đi thật nhanh.

@bay Truong

Bên đường phiêu bạt

Giang hồ dừng gót chân phiêu bạt
Bằng hữu cùng nhau chén rượu nồng
Ngày mai trên bước đường lưu lạc
Biết còn gặp lại nữa hay không?

Ngày đó bạn về vui chiến thắng
Còn tôi thất trận phải xa quê
Chiều nay hội ngộ bờ sông vắng
Không say không mệt sẽ không về

Uống cạn chén này thêm chén nữa
Cùng nhau quên hết chuyện ngày qua
Quên hết đau thương mùa binh lửa
Đừng nhắc làm chi thêm xót xa

Tôi sẽ nhớ hoài bờ sông lở
Chiều say bên những gốc hương tràm
Ru thấu lòng nhau bài vọng cổ
Điệu buồn day dứt đất phương Nam

Quăng chén rượu đầy rồi ngơ ngác
Thấp thoáng đâu đây bóng mẹ già
Mùi khói đốt đồng bay thơm ngát
Mẹ ơi! thương nhớ lắm quê nhà….

Xuân Mai

Em đâu có say

Phố có uống không mà cứ ngả nghiêng say
Em có chuếnh choáng đâu sao lại hồng đôi má
Gió khúc khích cười và thì thầm rất lạ
Hàng cây ven đường cũng xạc xào trút lá ghẹo đêm

Rượu vừa cạn ly cho mắt ướt, môi mềm
Tình chưa uống đã say…khi người vừa kịp đến
Em run rẩy đón môi hôn dại cuồng, vòng tay quấn quýt
Mặc kệ trăng ngượng ngùng, e thẹn nấp trong mây

Chỉ còn đêm đang đồng lõa thôi vì đêm biết em say
Cứ khích lệ trái tim em phải yêu người nồng nàn hơn nữa
Phải gấp gáp nói với người biết bao điều em chưa từng thổ lộ
Bởi chỉ sớm mai thôi, ta sẽ lại lặng im như chưa từng gặp gỡ trong đời

Em muốn được say, dù chỉ một lần thôi
Được tựa vai người đi trên phố đêm ngả nghiêng như thế
Người sẽ nắm chặt tay em, sẽ cùng em vượt nghìn trùng dâu bể….?
Rượu đã vơi và đêm sắp cạn rồi…người có tới cùng em…???

LĐ.

Cười trên….. nỗi đau

Ta đau quá!!!  Nỗi đau…đời cào xé
Trái tim sầu, nhói buốt máu tuôn ra
Ta trừng mắt.. cười lên như điên dại
Thế gian này..!!! Những lời nói điêu ngoa…

Hồn bấn loạn, tấm thân phàm loang lổ
Dấu tích nào, phủ lấp thủa oai phong
Ta giờ đây, mệt mỏi trí mơ hồ
Thân rỗng tuếch, chẳng có hồn cư ngụ

Mặc cho gió, cuốn ta về hoang hoải
Thả cuộc đời trong góc tối triền miên
Không kịp khóc.. cho một cuộc đời buồn
Đành trố mắt, ánh nhìn đầy lạc lõng..

******
Chẳng có lẽ, từ khi cất tiếng khóc
Nhuốm bụi trần, đã lụy cảnh trần ai
Qúa khứ đau và một tương lai tồi
Luôn u uất đè theo đời chọn kiếp..???

“..Trong xum họp đã có mầm ly biệt..”
Trong tiếng cười nước mắt sẽ tuôn rơi
Tay trong tay mới đó đã buông rời
Mắt đắm đuối phút giây rồi nguội lạnh

Tình xưa chết kéo theo cả sự nghiệp
Cõi hoang tàn, tình chết công danh tan
Còn lại chi chỉ những dấu chấm dài…
Lòng nguội lạnh toàn thân đầy dấu tích

Ôi đau quá…!!! như từng ngàn vết chích
Cứu dùm con hỡi Đức Phật từ bi
Cội nguồn xưa con mắc phải nghiệp gì
Sao con chịu thân đọa đày cõi thế…???

********
Nếu có than.!! Cũng chỉ là vọng tưởng
Dối gạt hồn, thả sức…trí vu vơ
Lãnh đạm tâm… bằng những nỗi ơ thờ
Ta lặng lẽ theo dư âm trần tục

Tiền bạc ư? Đâu phải là tất cả
Phú quý ư? Chỉ Là thứ hư vô
Sống thảnh thơi trong cuộc sống xô bồ
Đó mới là môt niềm vui vĩnh cửu

Ta coi khinh những xa hoa phù phiếm
Ném bỏ đi những mánh khóe bon chen
Nén bần hàn thả mặc trí… viễn du
Sống thực tâm.. mặc cho đời khốn khó

Ta xem ta như là kẻ xa lạ
Uống rượu sầu…rũ bỏ những buồn vui
Khi có vinh kể cả lúc bần hàn
Hai đứa nó, nhìn nhau….cười ha..hả..
VC

Uống đi em

Đêm lại về, em đừng khóc nghe em
Nếu có buồn, cũng cố vui em nhé
Hãy bình yên, và mỉm cười khe khẽ
Ở nơi này, anh thầm gọi tên em

Anh vẫn vậy! khi những lúc về đêm
Vẫn nhớ thương người em  giờ xa quá
Em ra đi và mang theo tất cả
Anh trở về với cõi của riêng anh

Trời lất phất, những cơn mưa lành lạnh
Thân em tôi, bé nhỏ đến mong manh
Em nhớ kéo, giùm anh thân áo ngắn
Noel sắp về, lạnh lắm biết không em?

Em ở đâu? Trong tận cùng tâm khảm!!
Anh dày vò những nỗi buồn không tên
Những đêm dài khi phố đã tắt đèn
Anh lạc loài chơi vơi cùng nỗi nhớ

Sao em đi  vội vàng như cơn gió
Sao cố tình như chưa thể chia xa
Em mang đi những trắc ẩn vô bờ
Bờ ngẩn ngơ bởi sóng giờ xa lắm

Cố thảnh thơi!  sóng về nơi thăm thẳm
Bờ thẫn thờ nhìn sóng cứ trôi xa
Trên phố đông nhộn nhịp người đi qua
Anh mải mê tìm dáng em gái nhỏ

Chếnh choáng say anh trở về xóm nhỏ
Nhớ về em lại cảm thấy  vô hồn
Em đã xa anh cảm thấy cần hơn
Những phút giây dù có là giận dỗi

Uống đi em cho dù có mặn đắng
Lời thật lòng thường hay rất chua cay
Bình yên nhé, em cứ về nơi ấy
Cuối con đường người đó vẫn chờ em

Rượu đắng

Đã bao giờ em thấy thật cô đơn.
Cần ai đó để dỗi hờn đêm vắng.
Chớm thu rồi hôm nay chiều nhạt nắng.
Ly rượu nồng có đắng quá không em.

Đã bao giờ em chợt thấy khát thèm.
Một bờ vai cùng em khi sớm tối.
Giữa chơi vơi ai có từng bối rối.
Hay đắn đo nghĩ ngợi lúc hoàng hôn.
Xem thêm →

Tôi đã say

‘Tôi thả thơ tình trong thoáng say’
Lang thang tôi ghé lại chỗ này
Ngấp nghé bên kia, cô nàng nhỏ
Mượn hờ điếu thuốc, khói rung bay

Nàng ghé qua tôi thơm mùi lạ
Tôi giả vờ quay sang phía kia
Áo nàng bỗng quệt bờ vai nhạy
Điếu thuốc rời tay: tôi đã say!

Sưu tầm

Top