Có những ngày

Có những ngày chỉ muốn trốn chạy cô đơn
Muốn lãng quên một cái tên từ lâu trong trí nhớ
Muốn mượn một bờ vai dù chỉ là tạm bợ
Để được tựa đầu tìm kiếm chút bình yên

Có những ngày trên lối cũ thân quen
Bỗng ước mình hóa thành người mất trí
Để hình ảnh xưa chẳng về trong ý nghĩ
Chân nhịp bước nhanh không vấp phải bóng mình

Có những ngày khát khao tia nắng gọi bình minh
Cứu mình ra khỏi một đêm dài chết đuối
Nỗi buồn lên men trong màn đêm tối
Chuốc độc lòng người bằng triệu chén đắng cay

Có những ngày chỉ ước mình có thể hóa mây bay
Trút xuống thành mưa những cơn buồn nặng trĩu
Thiết tha mong chờ có một ai thấu hiểu
Khi nghe tiếng mưa như tiếng vỡ lòng mình

Có những ngày chán chường nên chỉ muốn lặng thinh
Mặc cuộc sống ngoài kia vẫn ồn ào chuyển động
Đặt tay lên tim chỉ thấy toàn khoảng trống
Vá víu bao lần chẳng lành được vết thương

Có những ngày buồn không thể buồn hơn…
Chỉ biết lặng im nghe mưa ghé bên thềm…

ST.

Thôi nín đi em

Em à..lau nước mắt đi
người ta không xứng ,khóc chi nghẹn ngào
cho anh hỏi cớ làm sao
em ngồi em khóc,hờn nào cho nguôi

Em thì giữ mãi tình người
người ta đâu giữ mà cười tình si
tiếc gì kẻ đã ra đi
em mà mãi giữ lâm ly mệt nhoài
Xem thêm →

Tại anh nghèo

Đúng rồi em nói không sai
Yêu nhau kị nhất con trai nhà nghèo
Dù cho nhớ lắm yêu nhiều
Cũng tan một sớm một chiều thôi anh
.
Tình yêu thời buổi cạnh tranh
Em không nhất thiết yêu anh thật lòng
Mai sau lên nghĩa vợ chồng
Tình yêu không thể mang cùng bữa ăn
. Xem thêm →

Gặp rồi cũng vội vã bước qua

Anh gặp em tất cả là do duyên
Khổ đau vì nhau cũng bởi vì chữ nợ
Bao thương yêu , bao ngóng hoài lầm lỡ
Đời vô thường, dù anh không nỡ vẫn phải buông tay

Duyên không còn, liệu có níu được chân ai?
Khi lòng người đã đổi thay không còn như trước
Lời xin lỗi, câu chào nhau thốt ra lần lượt
Không đoái hoài… em lặng lẽ ra đi
Xem thêm →

Tôi muốn

Tôi muốn tìm một nơi chốn bình yên
Chỉ có gió trời chim ca thánh thót
Có những cánh rừng bao la bát ngát
Những dòng sông xanh mát hồn thơ.

Tôi muốn tìm một nơi chốn mộng mơ
Có lá hoa,có nắng hồng rót mật
Có bướm vàng bay vàng mặt đất
Có hoàng hôn mờ ảo khói sương.
Xem thêm →

Mẹ dặn

Con về bên đó làm dâu
Mẹ đây khuyên nhủ những câu đời thường
Đêm đầu chồng bế lên giường
Thì con chịu khó mà nhường nó nha

Sáng mai dậy sớm cửa nhà
Sáng mai để ý bà gia làm gì
Con đừng điện thoại,ti vi…
Mà lo cơm nước đứng đi nhẹ nhàng

Nói năng là phải rõ ràng
Nói năng là phải đường hoàng nhá con
Chân thành hơn sống véo von
Quan tâm hơn cả ôm hôn mặn nồng

Việc gì chưa thạo nhờ chồng
Nên đi chơi khắp bà con láng giềng
Mới về bớt nói chuyện tiền
Cũng đừng có nói luyên thuyên chuyện tình

Đừng nên ăn vặt một mình
Có ăn thì để gia đình cùng xơi
Bố chồng sổ mũi hắt hơi
Thì con chăm sóc nhưng ngồi xa xa

Còn chuyện ăn mặc ở nhà
Thì con phải biết xem là hợp chưa
Mùa hè nên hở vừa vừa
Nhiều khi thoáng quá không đùa được đâu

Còn thêm cái chuyện đi cầu
Con hay có bệnh ngồi lâu câu giờ
Nhà chồng mà phải đợi chờ
Người ta đánh giá đang khờ đó nghe

Nếu mà bị họ cười chê
Thì con đừng cãi, lắng nghe từng lời
Không vui cũng nhớ mỉm cười
Để sau nói lại những lời sửa sai

Tạm thời mẹ dặn hôm nay
Làm dâu không phải mấy ngày là xong
Làm dâu trọn kiếp theo chồng
Các con phải biết đồng lòng sẻ chia…!

@tổng hợp

Đêm buồn

Rượu mềm môi mà lòng như nuốt lệ.
Ôm trái sầu bước về phía không nhau.
Uống đi người..Giọt nước mắt chẳng mầu
Rồi lặng lẽ… Đếm thương đau ..dang dỡ.

Dòng sông xưa nằm nhớ ai than thở.
Đá rong buồn mắc nợ đứng chơi vơi.
Dẫu đã qua…. Hết phân nữa cuộc đời.
Nhưng mãi gọi, Tình ơi.. Yêu nhớ lắm.
Xem thêm →

Anh mệt rồi chẳng đủ sức nữa đâu

Anh mệt rồi rất muốn được nghỉ ngơi
Xoá ký ức và thôi không nghĩ nữa
Người đã bước qua đời anh và trao từng câu hứa
Để bây giờ lạc lõng nỡ đành quên

Ừ ! Suy cho cùng cũng chỉ là thói quen
Người đã gặp cho anh niềm vui ấy
Bên kẻ khác người có làm như vậy ?
Tội tình gì anh phải nhớ phải đau
Xem thêm →

Anh mệt rồi chẳng đủ sức nữa đâu

Anh mệt rồi rất muốn được nghỉ ngơi
Xoá ký ức và thôi không nghĩ nữa
Người đã bước qua đời anh và trao từng câu hứa
Để bây giờ lạc lõng nỡ đành quên

Ừ ! Suy cho cùng cũng chỉ là thói quen
Người đã gặp cho anh niềm vui ấy
Bên kẻ khác người có làm như vậy ?
Tội tình gì anh phải nhớ phải đau

Ký ức nào rồi cũng sẽ qua mau
kỷ niệm cuối là câu chào ở lại
Người đừng khóc hãy ra đi mãi mãi
Tìm tương lai, lẽ phải cho chính mình

Nếu một ngày thế giới bỗng thật xinh
Mình gặp lại cả hai cùng hạnh phúc
Và khi ấy, có nhói nơi lồng ngực
Hãy cứ cười giống lúc mình mới quen !

Anh mệt rồi… chẳng đủ sức đứng lên
Để yêu ai như lần đầu tiên ấy… !

Buồn

Nắng đã nhạt… khi hoàng hôn buông xuống
Ánh chiều tàn… ủ rủ gọi màn đêm
Tình xa vắng… lệ sa vào nỗi nhớ
Kỷ niềm buồn… man mác mãnh trăng khuya

Lại một đêm… em buồn rơi nước mắt
Buồn tìm về…cô đọng nỗi chờ mong
Lòng nhung nhớ… tuôn trào niềm thổn thức
Giọt lệ rơi… đong đếm bằng niềm đau

Ái tình xưa…hằng sâu vào ký ức
Dòng đời buồn… đánh thức nỗi sầu tan
Trong đêm vắng… thẩn thờ em chợt khóc
Kiếp hồng nhan… trắc trở mãnh tim côi

Trãi lòng ra… đón giọt lệ …tủi đời
Buồn số phận… kiếp hoa rơi… buồn mãi
Buồn…buồn lắm… nỗi buồn sâu vô tận
Rã rời tan… vụn vỡ kiếp …cô đơn

@sưu tầm

Top