Xin hỏi em có thích mùa đông ?

Em bảo mình yêu nhất mùa đông,
Ngủ vùi chăn ấm …rúc nách chồng,
Sao không thương cảm người đơn lẻ,
Một mình quằn quại…giá lạnh phong ….

Em bảo mình thích nhất mùa đông,
Được xem tuyết phủ khắp núi rừng,
Tại sao không xót …người trên bản,
Đốt lửa đêm ngày xua giá băng…

Em nói với anh thích mùa đông,
Không phải son phấn má vẫn hồng,
Sao không nghĩ tới người gieo hạt,
Rét ngọt rét hại…khổ nhà nông…

Em bảo mình thích nhất mùa đông…
Ông ,bà, cha, mẹ …chịu nổi không ???
Rét buốt thân già sao chịu thấu !!!
Anh hỏi : em còn thích mùa đông …!?)))

Sưu tầm

Khắc ghi

Xin đừng nhắc cô gái của năm xưa
Chỉ biết khóc lúc đời vừa chớm mỏi
Chỉ biết nhìn anh đi trong bối rối
Tự ném mình nơi bóng tối, đêm đen .

Người ấy bây giờ không phải là em
Dù mưa có ướt mèm bên bục cửa
Em cũng chẳng còn vì anh khóc nữa
Đã tự dằn lòng câu hứa năm nao .

Xin đừng nhắc tên em trong chiêm bao
Kẻo người ấy chợt nghe lại thét gào hận tủi
Lại giận anh, hận lòng và tiếc nuối
Mong muốn được làm quá khứ như em ..

Ở cạnh người xin đừng nhắc cái tên
Từng bên anh ngắm sóng rền biển đỏ
Từng e ấp nét hôn đầu bỡ ngỡ
Cô ấy cũng là người con gái biết ghen tuông ….

Em bây giờ đã thực sự biết buông
Phố cũ quán xưa không nhắc buồn trong gió thoảng
Em sẽ cười nếu có trong lơ đãng
Thấy hai kẻ tự tình bảng lảng bóng hoàng hôn …

Thiên Di

Vô đề

Còn chút gì sót lại
Trong tận cùng hư không
Nghe hơi ấm mênh mang
Hạt nắng vàng cuối đông.

Chiều ghé về bên sông
Đàn cá tranh nhau mồi
Ta trở về tìm bạn
Cố nhân xưa đâu rồi.

Lương Tiễn Thuận

Về đi em

Về đi em cây bàng giờ lá đỏ
Gió đông về mơn nhẹ những tàn cây
Trăng hắt hiu nhòa nhạt sương phủ đầy
Từng góc phố gọi tên em trở lại .

Thu qua rồi gió bấc về khắc khoải
Thổn thức hoài gió réo gọi tên em
Hạt sương vỡ rơi rụng xuyên qua mành
Cây sấu già lặng nghe trăng vụn vỡ .

Về đi em …vượt muôn trùng cách trở
Nối lại tình xưa mặc rêu phủ đá mờ
Ta xây lại ước mơ xưa dang dở
Tha thứ đời … Bởi sỏi đá cũng cần nhau .

Đóng lại quá khứ xưa ta mãi mãi bên nhau …
Về đi em!

Chu du

Ta vác bút dạo khắp cùng thiên hạ..
Gặp thơ hay là dừng lại lắng nghe!
Lúc bay bổng lời thơ len nhè nhẹ!..
Khi lâng lâng…lời e ấp ..rụt rè…..!

Ta vác bút giữa đêm trường thanh vắng..
Gặp người em than thở đoạn thơ hay..
Đêm tĩnh lặng giữa trời sao im ắng..
Ta như vừa uống cạn rượu thơ say..!

Ta vác bút lên đồi cao ngắm cảnh..
Trời trong xanh mây trắng lượn lờ bay..
Ríu rít hát giọng chim muông lanh lảnh.
Suối reo vang những điệp khúc thường ngày…

Ta vác bút tìm thăm Trường sa đảo.
Người lính ngồi bồng súng giữ biên cương
Mắt theo dõi canh chừng trời biển vắng
Tâm tư buồn nhớ dáng nhỏ người thương..

Ta vác bút ghé thôn nghèo trắc trở..
Nhiều cảnh đời làm tắc nghẹn lời thơ..
Đang cùng khổ.. neo đơn và cơ nhỡ..!..
Thiếu tiện nghi cần giúp đỡ từng giờ..!

Ta vác bút tìm đến vùng phố thị…
Nơi người người đang đầy đủ tiện nghi..
Tiếng cười nói vang vang trong hủy mỵ!
Rượu bia khui đời chẳng bận tâm gì..!!.

Ta vác bút xuống thuyền đi tham khảo..
Rừng tài nguyên đất nước thật bao la..
Nếu không có con người vô tâm phá..
Đâu bảo giông khí hậu chẳng ôn hòa…!

Ta vác bút dạo dòng sông thơ mộng..
Dưới trăng thanh, lặng sóng, chảy dịu hiền
Gió nhẹ thổi liễu buồn lay nhè nhẹ..!
Tiếng chuông chùa vang u uất triền miên!.

Ta cuộn bút đem vào lòng cất giữ
Ém thơ ai vào nữa quả tim này..
Còn một nữa.. tạc tình em vào đó.
Để khi buồn nhìn ngắm đỡ..rồi.. say…!

ANGIANG. Nguyễn Ngọc Hồng Phước

Tình thơ dại

Có một tình yêu tuổi học trò
Tôi yêu em lắm rất ngây thơ
Cái thời thơ dại cài hoa trắng
Em cười tôi ngắm trộm lòng mơ

Có một chiều kia bỗng vu vơ
Tập tành tôi viết mấy câu thơ
Xếp làm cánh nhạn bay sang đấy
Em đọc…nhìn tôi..thẹn. .ngó lơ

Rồi mỗi chiều sang lại nhớ nhiều
Đạp xe trên phố dạ liêu xiêu
Ngang nhà em đấy..mà không thấy
Lòng buồn như thể nhớ người yêu

Ai thêu cánh phượng vào trang giấy..
Ai hoạ dùm tôi nỗi đong đầy .?
Hay câu thơ viết theo ngày tháng
Bằng cả trời mây với tim này !

Có ai đếm hết lá vàng đâu
Có ai gom nhớ lấp nỗi sầu
Ai cho ai nhận tình thơ dại ?
Để cả mùa thu cũng úa màu.

Vắng qua không biết là bao nhiêu
Tôi về quê cũ cũng cuối chiều
Đếm bao nhiêu bước và mong đợi
Trở lại tìm em…mộng ước nhiều

Có lẽ thời gian đã nhạt mờ
Bao nhiêu kỷ niệm với mộng mơ
Gió mưa vội cuốn tình ai đó
Dáng nhỏ giờ đây đã hửng hờ…

Sưu tầm

Thêm một tí xíu buồn

Đông về rồi…mang nỗi nhớ không tên,
Đời cô quạnh vì vắng em bên cạnh,
Gió bấc tràn về sao không thấy lạnh,
Chỉ se lòng- tê tái ở trong tim…

Đông về rồi…đem theo mùa cưới,
Sao tình mình…chẳng đắm đuối như xưa,
Lòng chạnh buồn…tai văng vẳng…khúc giao mùa,
Nơi xa ấy…ai nao buồn chuyện cũ …

Đông về rồi …sao tim yêu ủ rũ,
Anh nhớ hoài lối cũ …lá rơi nghiêng…
Em lạc lối – để anh tìm mãi,
Mỏi mắt tìm chẳng thấy dáng em đâu …

Đông đã về…nặng nợ âu sầu,
Em hờ hững bên đời …về bến lạ,
Để nnhớ nhung vò nát trái tim yêu,
Để gió buồn hun hút trút đau thương …!!!

Sưu tầm

Đời khổ

Xin hỏi khi nào ta được chết ?
Đất trời biết hết cả rồi ư !
Vì sao số kiếp đày ta mãi ?
Mệt lã thân này mới đã nư…

Trời hỡi !… tình trao… hồn chẳng hận
Để lòng ta nhọc suốt đêm dài
Ta đây cũng biết yêu hay ghét
Biết khổ biết sầu biết đắng cay..

Hồn lạc cõi tiên tình cõi thực
Đời ta mơ mộng thích thơ ca
Vía ta trâu khổ cày ưa nặng
Trơ trẽn đời này thật xót xa… Xem thêm →

Có một thời

Có một thời đôi trai gái đã từng yêu
Hẹn hò nhiều ..ước mơ nhiều ..rồi chia cắt
Không phải bởi lửa tình yêu lụi tắt
Mà bởi đời người nhiều bước ngoặt trái ngang

Bỗng một ngày họ chợt thấy hoang mang
Không cảm nhận sự an toàn bên cạnh
Nắm cái tay chỉ còn toàn nguội lạnh
Ngoái xung quanh đầy rẫy những nghi ngờ.

Tình chẳng còn hạnh phúc giống trong mơ
Họ làm khổ nhau bằng mập mờ ngộ nhận
Một người vô tâm còn một người im lặng
Khoảng cách yêu thương…cứ thế tách xa dần

Họ lặng lẽ về bên kiếp sống độc thân
Dẫu trong tim ngàn lần mong quay lại
Nỗi nhớ nhung cứ ngày đêm khắc khoải
Nhưng can đảm không nhiều…nên cứ mãi khổ tâm

Thời gian…Phủ đời người qua bao lớp rêu phong
Mỗi lần nhớ đến nhau….họ thấy lòng thương mến
Có một thời họ coi nhau như định mệnh
Có một thời đôi trai gái “đã từng” yêu

Thơ Sưu tầm Xem thêm →

Chôn vào dĩ vãng

Em giờ thả hồn theo hương gió bay
Chẳng trách anh đâu cái ngày xưa ấy
Sương khói mênh mông còn em vẫn vậy
Một cõi đi về chẳng còn thấy đớn đau

Ký ức xưa ư? em đã xóa nhàu
Giờ lướt qua nhau nhẹ nhàng anh nhé
Nếu có gặp lại hãy mỉm cười thật khẽ
Chuyện cũ qua rồi, tan nhẹ như khói sương

Giờ chỉ mình em bước giữa những cung đường
Tận hưởng mùi hương ngọt mềm của hoa sữa
Nhắc kỹ niệm xưa giờ chẳng còn đau nữa
Ai cũng có lần chọn lựa phải không anh?

Thơ sưu tầm
Tg TT

Top