Ta vác bút dạo khắp cùng thiên hạ..
Gặp thơ hay là dừng lại lắng nghe!
Lúc bay bổng lời thơ len nhè nhẹ!..
Khi lâng lâng…lời e ấp ..rụt rè…..!
Ta vác bút giữa đêm trường thanh vắng..
Gặp người em than thở đoạn thơ hay..
Đêm tĩnh lặng giữa trời sao im ắng..
Ta như vừa uống cạn rượu thơ say..!
Ta vác bút lên đồi cao ngắm cảnh..
Trời trong xanh mây trắng lượn lờ bay..
Ríu rít hát giọng chim muông lanh lảnh.
Suối reo vang những điệp khúc thường ngày…
Ta vác bút tìm thăm Trường sa đảo.
Người lính ngồi bồng súng giữ biên cương
Mắt theo dõi canh chừng trời biển vắng
Tâm tư buồn nhớ dáng nhỏ người thương..
Ta vác bút ghé thôn nghèo trắc trở..
Nhiều cảnh đời làm tắc nghẹn lời thơ..
Đang cùng khổ.. neo đơn và cơ nhỡ..!..
Thiếu tiện nghi cần giúp đỡ từng giờ..!
Ta vác bút tìm đến vùng phố thị…
Nơi người người đang đầy đủ tiện nghi..
Tiếng cười nói vang vang trong hủy mỵ!
Rượu bia khui đời chẳng bận tâm gì..!!.
Ta vác bút xuống thuyền đi tham khảo..
Rừng tài nguyên đất nước thật bao la..
Nếu không có con người vô tâm phá..
Đâu bảo giông khí hậu chẳng ôn hòa…!
Ta vác bút dạo dòng sông thơ mộng..
Dưới trăng thanh, lặng sóng, chảy dịu hiền
Gió nhẹ thổi liễu buồn lay nhè nhẹ..!
Tiếng chuông chùa vang u uất triền miên!.
Ta cuộn bút đem vào lòng cất giữ
Ém thơ ai vào nữa quả tim này..
Còn một nữa.. tạc tình em vào đó.
Để khi buồn nhìn ngắm đỡ..rồi.. say…!
ANGIANG. Nguyễn Ngọc Hồng Phước