Còn đây một cánh hoa tàn
Tơ lòng đã đứt dây đàn chẳng kêu
Người buồn cảnh vật đìu hiu
Đàn sao lỡ nhịp mang nhiều tiếc thương
So dây cho vẹn đôi đường
Lắng lòng chợt nghĩ chuyện thường xảy ra
Đời người đâu mỗi riêng ta
Buồn trong nhân thế đâu là riêng ai
Tình buồn rồi cũng phôi phai
Năm dài tháng rộng có ngày cũng quên
Nhớ người ta lại gọi tên
Vu vơ lại nghĩ bắt đền thời gian
Làm thơ ta lại đánh đàn
Tình như mây khói lỡ làng còn đâu
Đàn kêu cung oán cung sầu
Không gian tĩnh lặng đêm thâu một mình
Để cho một kẻ si tình
Say sưa ca hát quên tình dỡ dang !
Nguyễn Hữu Hiệp