Chiều nhạt dần nghiêng chiếc bóng chênh chao
Ta nhẹ bước miên man nhìn mây gió
Một cảm giác mơ hồ nhưng vẫn rõ
Tự khi nào ta chợt thấy đăm chiêu
Chắc đợi chờ bên ấy một lời yêu
Lần gặp gỡ có bao điều trăn trở
Con tim nhỏ bỗng dưng vời vợi nhớ
Nhớ nụ cười, nhớ ánh mắt Người thôi
Ta chợt thèm vị ngọt củađôi môi
Lòng ngực đánh liên hồi nhanh đến lạ
Người dưng ơi! Gọi tên Người băng giá
Có bao giờ tan chảy trước ai chưa?
Chiều lặng buồn run rẩy đón cơn mưa
Ta cũng thế lạnh đủ vừa nhung nhớ
Trong ý nghĩ bắt đầu ta thấy sợ
Sợ một ngày Người ngoảnh mặt thờ ơ
Trong tình yêu ta như kẻ dại khờ
Mang thương nhớ gửi vào thơ tâm sự
Nên hạnh phúc chưa một lần trú ngự
Mãi lạc loài ở tận phía trời xa
Nếu một chiều con phố vắng người qua
Người dưng ơi! Ta về chung lối nhé!
Thái Thanh Phong