Con nhớ mẹ – Thục Nương

Mỗi thu về hiu hiu ngọn gió
Con lại buồn càng nhớ mẹ hơn
Ngày xưa khi mẹ vẫn còn
Con thường theo mẹ lon ton nghịch đùa.

Ngày mẹ đi tiết mùa khô ráo
Phía bờ sông con sáo không bay
Thu buồn lả ngọn heo may
Lòng con nức nở mẹ nay xa rồi.

Mẹ không còn mồ côi con trẻ
Tháng ngày dài vắng mẹ kề bên
Trời thu ảm đạm gió rền
Tấm bia khắc đậm dòng tên mẹ hiền.

Mỗi thu về rơi nghiêng sắc lá
Khiến lòng con héo cả con tim
Con ngồi bên mộ lặng im
Trào dâng nỗi nhớ nén kìm nỗi đau.

Trước Phật đài con cầu nguyện ước
Cho linh hồn mẹ được siêu thăng
Vãn sanh cực lạc vĩnh hằng
Bao nhiêu nỗi khổ nhọc nhằn đều qua.

Trên áo con cài hoa hồng trắng
Sắc u buồn trầm lặng mẹ ơi
Ướt nhoà đôi mắt lệ rơi
Mình con ở lại cõi đời bơ vơ.
Mỗi đêm dài con mơ có mẹ
Về ôm con cất nhẹ lời ru
Bên thềm ngập lá mùa thu
Lòng con nhớ mẹ mỗi Vu lan về.

Thục Nương