Đêm cô đơn ngồi đếm đong nỗi nhớ
Ly rượu sầu nhắc nhở phút suy tư
Làn khói thuốc phảng phất cõi vô hư
Đã tàn canh sao chần chừ khắc khoải
Giữa xô bồ của dòng đời mê mải
Có gì đâu mà em phải sầu thương
Để tóc mai ủ rũ kín má hường
Đêm cô quạnh cũng dường như vô hạn
Đời cô lữ ly rượu sầu làm bạn
Điếu thuốc tàn thêm chán nản thôi em
Ngoài trời kia sương từng giọt căng rèm
Vui lên nhé đêm đen rồi cũng hết
Ngày mai đây khi màn đêm giãy chết
Ánh bình minh sẽ đến dệt tương lai
Em bước đi giữa tháng rộng ngày dài
Niềm mơ ước em mong hoài sẽ gặp
Đêm cô đơn giọng hò ai khoan nhặt
Kiếp giang hồ …..
Lượm lặt …..
Những sầu thương !
Hồng Giang.