Ngày Xuân Răn Con Cháu

Tuổi thêm thêm được tóc râu phờ
Nay đã năm mươi có lẻ ba !
Sách vở ích gì cho buổi ấy ?
áo xiêm nghĩ lại thẹn thân già.
Xuân về ngày loạn còn lơ láo,
Người gặp khi cùng cũng ngất ngơ.
Lẩn thẩn lấy chi đền tấc bóng ?
Sao con đàn hát vẩn say sưa.

Than Mùa Hè

Tháng tư đầu mùa hạ
Tiết trời thực oi ả
Tiếng dế kêu thiết tha,
Đàn muỗi bay tơi tả
Nỗi ấy ngỏ cùng ai
Cảnh này buồn cả dạ
Biếng nhắp năm canh chầy
Gà đã sớm giục giã

Thầy Đồ Ve Gái Góa

Người bảo rằng thầy yếu cháu đây,
Thầy yêu mẹ cháu có ai hay !
Bắc cầu, câu cũ không hờ hững,
Cầm kính, tình xưa vẫn đắng cay
Ở goá thế gian nào mấy mụ ?
Đi ve thiên hạ thiếu chi thầy ?
Yêu thầy cũng muốn cho thầy dạy,
Dạy cháu nên rồi mẹ cháu ngây .

Tác giả tự dịch bài “Thiền sư”

Thu Ẩm

Năm gian nhà cỏ thấp le te
Ngõ tối đêm sâu đóm lập lòe
Lưng giậu phất phơ màu khói nhạt
Làn ao lóng lánh bóng trăng loe
Da trời ai nhuộm mà xanh ngắt ?
Mắt lão không vầy cũng đỏ hoe
Rượu tiếng rằng hay, hay chả mấy
Độ năm ba chén đã say nhè

Thu Điếu

Ao thu lạnh lẽo nước trong veo 
Một chiếc thuyền câu bé tẻo teo 
Sóng biếc theo làn hơi gợn tí 
Lá vàng trước gió sẽ đưa vèo 
Tầng mây lơ lững, trời xanh ngắt 
Ngõ trúc quanh co, khách vắng teo 
Tựa gối ôm cần lâu chẳng được 
Cá đâu đớp động dưới chân bèo

Thơ tình: Mưa tình đầu

Mưa tình đầu
Ngồi một mình giữa căn phòng thinh lặng
Học chưa vào mà lòng trống trải quá
Mà ngoài trời nỡ đổ cơn mưa ngâu
Thế là mưa, lại là cơn mưa ngâu
Tí tách rơi qua muôn vàn chiếc lá
Và cơn mưa nghe sao giống quá
Mưa ngày xưa, mưa của mối tình đầu
Những hạt mưa trên cao, trên cao
Rớt trên đầu chàng trai tuổi mười sáu
Mưa vô tư và mưa khờ khạo
Qua làn nước tôi thấy người tôi yêu
Ôi mưa rơi cứ rơi
Tôi sẽ cùng mưa đi dạo phố
Đám bạn bè sẽ bảo tôi là ngố
Những hạnh phúc ngọt ngào dễ ai hiểu được tôi
Thế mà thời gian lặng lẽ trôi
Cái thời học sinh rồi cũng hết
Chỉ có tình yêu thật thà là không mất
Vì mưa ngâu đã nói hộ tôi rồi
Kỷ niệm tuổi học trò

Thơ tình: Nỗi buồn của thời gian

Nỗi buồn của thời gian
Khi còn trẻ em nghe người ta nói
Tuổi già vẫn có tình yêuỞ tuổi bốn mươi cuộc sống mới bắt đầu
Em không hiểu nhưng chẳng nghĩ gì lâu
Cứ hồn nhiên như cỏ dại
Giữa bao la thơm ngát của đất trời
Rồi đến ngày em vào tuổi bốn mươi
Em đã biết nâng niu cái đẹp
Và em biết hát bản tình ca đắm say
Em ngọt ngào như trái chín trên cây
Em như con ong đến ngày làm mật
Em đã chạm tay vào hạnh phúc
Rồi đến ngày em sang tuổi sáu mươi
Chiếc gương cũ ngày nào em chẳng muốn soi
Ngoảnh mặt đi giấu nỗi lòng thổn thức
Em đưa tất cả vào miền ký ức dẫu buồn vui
Ngay cả khi rực rỡ ánh ban mai
Em vẫn sợ nắng chiều vụt tắt
Em vẫn cần một bàn tay nắm chặt
Dắt em đi trong ấm áp yêu thương
Ngay cả khi mùa đông đã đến gần
Em vẫn cần một tình yêu nồng cháy
Để khiến em tan chảy thành hồ nước mênh mông
Năm tháng đã cho em
Một bông hoa tươi thắm
Một chiếc lá thu vàng
Em ướp lên trang giấy
Nỗi buồn của thời gian

Thơ tình: Phận tơ tằm

Phận tơ tằm
Ai ngờ được trong muôn vàn tinh tú
Có vì sao lẻ bóng một mình?
Ai hiểu được giữa dòng đời bão tố
Có linh hồn bé nhỏ bơ vơ?
Cùng một kiếp người sao kẻ sướng người đau
Tội tình chi sao em mồ côi vậy chứ?
Chút hoài niệm khi nhớ về quá khứ
Bóng bố nhạt nhòa trong mắt mẹ rưng rưng…
Để tồn tại trên đời em chọn kiếp osin
Nhục nhã ê chề ốm đau không dám nghỉ
Nước mắt mặn môi thương thầm chàng thi sĩ
Lãng tử si tình ngỡ Hoàng tử trong mơ
Đi về đâu em hỡi! Giữa đường duyên?
Mười sáu tuổi mối tình đầu chớm nở
Tình yêu đến mong manh như ngọn gió
Muôn kiếp yêu người chấp nhận ngữ đơn phương.
Hờn trách chi ai khi số kiếp đã an bài
Phận nữ nhi thấp hèn đâu dám mộng
Ảo ảnh mãi thôi người chỉ là chiếc bóng
Hoàng hôn xuống rồi hỏi bóng có còn không?
Yêu nữa đi em! Yêu người yêu cuộc sống
Đừng đánh mất niềm tin vào ngày mai tươi sáng
Bóng tối qua đi đón bình minh tràn nắng
Hạnh phúc tìm về rực cháy lửa yêu thương.

Thơ tình: Xin lần nữa yêu nhau

Xin lần nữa yêu nhau
Khoảng trống tâm hồn nào không có nhau
Anh và em – hai con người rất thực
Chỉ biết nâng niu miền ký ức
Nhạt nhòa…
Có những điều không thể nói ra
Không ai dám thừa nhận dù tình yêu dành cho nhau dường như đã hết?
Cố song hành dù đôi chân đã mệt?
Rã rời mỗi ngày qua…
Sống bên người sao cứ ngỡ rất xa
Em chỉ còn là nàng tiên trong kỷ niệm
Anh – Thiên thần một đời em tìm kiếm
Chết dần theo tháng năm…
Để rồi
Trách cứ nhau những điều vô cớ
Bực mình bởi những chuyện không đâu.
Đâu rồi thuở yêu đương tràn ngập.
Xót lòng nhau…
Hãy cùng nhau tìm lại phút ban đầu
Em sẽ thấy tình yêu là tất cả
Xin đừng để trái tim ta hóa đá
Giữa lo toan bề bộn đời thường.
Hãy quay về một thuở vấn vương
Anh sẽ dành cho em tình yêu ngàn lần hơn thế
Khơi lửa nồng say bừng sôi trong ngực trẻ
Xin lần nữa yêu nhau.