HƯƠNG XƯA – Thơ Buồn

HƯƠNG XƯA
Thương ngọn gió mười năm chân không nghỉ
Về núi cao,biển rộng bóng đìu hiu
Ông trời già còn sống trong ích kỉ
Giọt mắt ai còn rơi vội trong chiều?

Hồn phảng phất mùi hương từ năm cũ
Môi tươi cười nghe một thoáng tình bay
Chân rón rén âm thầm muôn ấp ủ
Mộng tương tư còn đậu kín bờ vai ?
Ta chôn giấu từng giọt sương buổi sáng
Vẫn long lanh tô điểm mãi cuộc đời
Ôm tóc gió đưa mùa say lãng đãng
Cánh đồng thơ mấy chiếc lá nằm phơi ?

Thương và nhớ theo về qua ngõ nhỏ
Chiếc bóng quê hương lặng lẽ dấu hài
Ôi đôi mắt ngày nao anh thèm ngó!
Dốc còn dài thăm thẳm níu đôi tay

Sầu khép mở giữa hai bờ hư thực
Thương đóa phù dung sớm nở tối tàn
Bánh xe ái tình đã lao xuống vực
Tiếng khóc thầm len lỏi chốn hồng hoang

TPTDM,đêm 27/7/2016
Ân Thiên ( Bình Dương)

Anh có còn thương em không?

Đôi lúc buột miệng hỏi chính mình rằng “Anh có còn thương em không?” rồi cười nhạt với suy nghĩ ngốc nghếch đó. Nếu có thương thì làm sao, tìm lại được không? Biết rằng trái đất này tròn lắm, đi hết một vòng lại gặp nhau ở một cung đường quen cũ nhưng lúc đó khoảng cách thì gần nhưng trái tim thì quá xa. Đành xem nhau như những khoảng trống, lặng lẽ bước qua, ôm chặt tim và nhớ, chỉ nhớ thôi. Vì cả hai đều chọn cách bước đi bên nhau bằng nỗi nhớ.

Dù còn yêu, còn thương, còn vương, còn muốn tìm lại bàn tay đã lỡ buông cũng trở nên chật vật, khó khăn. Đành gồng mình gom hết kí ức chôn chặt trong tim, thổn thức gọi tên nhau bằng vô vàn mùa nhớ đã qua.

Anh có còn thương em không?

Những con phố ấy, phố chờ, phố đợi, phố kỉ niệm em thầm gọi tên ai đó trong vô thức. Chẳng phải em còn yêu, còn chờ, còn đợi anh như ngày nào mình bên nhau, chỉ vì nỗi nhớ vẫn chưa kịp trốn chạy khỏi trái tim. Xa nhau, anh có buộc em phải thôi nhớ, thôi mong đâu, nên em cứ vin vào đó để nhớ chứ không yêu. Lý lẽ của trái tim luôn ngang trái, nghịch lý như vậy.

Xa nhau rồi, mình thành người lạ ngược chiều lối đi và thành điều cũ trong nhau? Nỗi nhớ cũng chẳng còn mới nữa, nát nhàu ẩn hiện, vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ găm vào trái tim chật chội nhưng em vẫn cứ mải miết ôm lấy nó.

Xa nhau rồi, em đi tìm em, tìm anh, tìm kí ức được vẽ bằng màu nỗi nhớ, nhưng chỉ có hai màu đen trắng mà thôi, vì nó cũ quá rồi.

Con phố quen khi đông về nắng vẫn vàng ươm, có ai đó vẫn lang thang đi nhặt nhạnh những vụng dại thuở xưa, nhặt lại lời yêu ai đánh rơi thêm vào nỗi nhớ. Nhớ bao lần lỡ hẹn, nhớ cơn mưa vội vã của ngày qua cứ rơi hoài không ngớt. Nhớ mùa thu cũ từng chùm hoa sữa xoay tròn trong chiều ngược gió, rơi nghiêng xuống phố, rơi vào lòng người những vấn vương chẳng dứt.

Em cứ nhớ nhưng người cứ xa, xa mãi. Đến khi nào mùa nhớ trong em kín chỗ, chẳng thể nhớ thêm thì em sẽ buông tha cho nó. Lúc đó tim em sẽ bình yên, an nhiên phải không anh?

Mình cứ hẹn, hẹn nhau đi qua bao mùa yêu nhưng rồi ai lỡ hẹn. Nếu người đến muộn thì em vẫn chờ nhưng người hẹn rồi không đến thì yêu thương biết gửi về nơi đâu. Còn lại mình em ôm lấy tất cả quá khứ để nhớ, chỉ để nhớ, rồi để quên.

Xa nhau rồi, ngược đường thương, ngược đường yêu, em tìm về với nỗi nhớ chòng chành, vụn vỡ.

Xa nhau rồi, tim em chỉ còn những mùa nhớ…

Theo Ban Mai Xanh

DẤU TÌNH – Thơ Buồn

Anh về khơi bếp lửa hồng
Năm năm nguội lạnh tình hong hanh vàng
Cành khô cây lá ngổn ngang
Dấu chân kỉ niệm đã tan tác chiều

Gót hồng ngập nắng đường yêu
Ta gom góp nhớ,màu rêu dấu hài
Ngoài kia mưa gió rụng đầy
Người trong song cửa,lệ bay cuối mùa

Nụ hồng bán chẳng ai mua?
Bướm ong đậu kín giậu thưa chạnh lòng
Đóa hoa ngày ấy ai trồng?
Muôn đời gai góc,bềnh bồng khói sương

Bao giờ níu áo người thương?
Lửa hồng ấm áp thiên đường đôi ta
Vầng trăng mơn mởn dáng ngà
Đồi mơ trinh nữ, hương hoa thắm nồng

Đời là một chuỗi tơ hồng
Khen cho tạo hóa bỏ công kiếm tìm
Chân trời in bóng đôi chim
Líu lo nhả khúc dịu êm bốn mùa

Ngày 29/6/2016
Thiên Ân ( Bình Dương)

Tâm sự hay: Có một người thầy dạy tôi như thế

(Gửi tới Thầy giáo dạy văn kính yêu của trò)

Trò yêu Thầy bởi những bài học mà Thầy đã truyền tải trong mỗi giờ học. Qua những áng văn, những vần thơ, thầy đã cho trò biết hiểu đời, hiểu người, hiểu chính mình và biết sống đẹp hơn. Giọng Thầy ấm áp, nồng đượm, cách giảng bài rất duyên của thầy đã khiến mỗi giờ văn bỗng trở nên thú vị hơn. Tất cả các trò dường như bị lôi cuốn, hút mình vào bể kiến thức vô tận của Thầy. Trò thực sự ngưỡng mộ Thầy và mong sao mình có thể lĩnh hội, tiếp nhận hết những gì mà Thầy đã truyền đạt.

Tâm sự hay: Có một người thầy dạy tôi như thế
(Ảnh minh họa)

Trò yêu Thầy bởi những tính cách rất đặc biệt của Thầy. Các bạn ai cũng bảo: “Thầy mình rất thích khoe”. Thầy khoe nhiều lắm, nhưng trò nhớ nhất là thầy hay kheo về những chị học trò cũ của Thầy vừa xinh, vừa giỏi, lại rất thành đạt. Ban đầu trò luôn khó chịu và thấy sao Thầy kiêu thế. Rồi trò chợt nhận ra, trong lời khoe đó ẩn chứa biết bao niềm vui, niềm tự hào về những thành quả mà Thầy đã vun đắp. Và trò biết rằng, Thầy muốn chính lời khoe đó sẽ trở thành nguồn động lực thôi thúc các trò cố gắng.

Trò yêu thầy bởi vóc dáng mang đầy chất nghệ sỹ của Thầy. Các chị khóa trước của thầy vẫn bảo Thầy rất có duyên, trò cũng thấy thế. Đến bây giờ trò vẫn không quên được ngày đầu tiên thầy bước vào lớp với mái tóc hơi dài, trên đầu đội một chiếc mũ nồi, trông thầy thật nghệ sỹ. Và cả cặp kính thầy vẫn thường mang theo nữa. Trò thích được nhìn Thầy đeo cặp kích đó ngồi đọc sách, ánh mắt của thầy xa xăm và đăm chiêu đến khó tả. Có lẽ hình ảnh ấy của Thầy sẽ mãi đậm in và tươi nguyên trong ký ức của trò.

Có một người Thầy dạy tôi như thế…

Và cuối cùng, không chỉ dừng lại là lòng kính yêu của một học trò dành cho Thầy giáo, mà hơn thế là tình yêu của một người con gửi tới người cha kính yêu. Con thực sự xúc động và luôn thấy ấm áp vô cùng về tình cảm ân cần, sự quan tâm sâu sắc thầy dành cho các con. Con còn nhớ, mùa đông năm ấy, chân con bị đỏ, ngứa và sưng tấy. Thầy biết và đã chỉ cho con cách ngâm chân vào nước ấm hòa với muối. Mùa đông năm nay đang về, chân con có lẽ sẽ không bị đau nữa, nhưng con mãi không quên bài thuốc đó của Thầy. Bởi đấy không chỉ là một bào thuốc mà còn chứa đựng tình yêu thương của một người cha.

Thầy ơi, thầy còn buồn nhiều không? Các trò biết đã nhiều lần làm thầy lo nghĩ, bận lòng. Mỗi lần các trò lười học, trò bỗng nhận ra trên nét mặt thầy một thoáng nhớ tiếc, âu lo. Nhớ tiếc Thầy dành cho thế hệ học trò hôm qua, âu lo thầy gửi vào các trò hôm nay. Trò muốn được cùng các bạn nói lời xin lỗi thầy, các trò sẽ cố gắng nhiều hơn nữa.

Một ngày 20/11 nữa đang đến. Với thầy ngày này năm nay đã khác, Thầy đã xa bảng đen, phấn trắng và xa biết bao học trò thân thương. Trò cũng không còn ở ngôi trường thân quen, được nghe tiếng Thầy giảng bài, được Thầy quan tâm hay được thấy nét trầm ngâm của Thầy nữa. Vậy nên, phút giây này trò muốn được tiếp nối các chị nói lời kính yêu thầy, muốn được cùng các bạn cũng bao thế hệ học trò gửi tới Thầy lời tri ân sâu sắc nhất.

Sưu tầm

NỤ HÔN NGÀY HẠ – Thơ Buồn

Hạ đến cho ai thèm vui vẻ
Lá hoa ra như thể nhiệm mầu
Lênh đênh cỡi sóng con tàu
Bao la non nước một màu xanh xanh

Mến thương nhau dung dăng dung dẻ
Bến sông trôi mộng đẹp nên thơ
Cầm tay âu yếm tình mơ
Quên đi ngày tháng bơ vơ trên đời

Ngắm hồng đỏ tươi cười trong gió
Cứ ngỡ rằng ở cõi chiêm bao
Yêu người tim động lao xao
Cây reo thác réo dạt dào trời mây

Mắt lóng lánh ngây ngây niềm nhớ
Chốn du dương nhịp thở con tim
Không gian bỗng lặng im lìm
Hai hồn ngơ ngẩn đắm chìm trông nhau

Nụ hôn đậm một ngày ấm nắng
Lòng bâng khuâng trống vắng bao năm
Người yêu ở bến xa xăm
Bao lâu chờ đợi tới thăm thôi sầu ?

QHNC

Tác giả: Quoc Hung Nguyen Cao

Có đôi lúc – Thơ Buồn

Có đôi lúc

Thơ: Phương Tâm

Có đôi lúc em thấy buồn vô hạn….

Nhớ anh nhiều mà đâu dám nói ra

Bao lời yêu bao tình cảm đậm đà

Cứ âm thầm gói trong tim nghẹn đắng

Có đôi lúc trong lòng thật trống vắng

Thèm vòng tay nhớ một nụ hôn yêu

Lòng tương tư tím cả vạt nắng chiều

Dạ hắt hiu trông về nơi phương ấy

Có khi nào nơi phương trời xa đấy

Trong lòng anh cảm thấy rất xốn xao?!

Cũng như em đang thương nhớ biết bao

Luôn khát khao như ngày nao kề cạnh!

PHỐ HẠ – Thơ Buồn

Phố hạ em về,ngày ấy
Con đường hun hút tuổi thơ
Thương cho lá vàng run rẩy
Ngàn năm theo gió mịt mờ

Phố hạ em về,chân mỏi
Tiếng ve ra rả gọi chiều
Phượng còn thay màu áo mới
Bước tranh như dệt,như thêu

Phố hạ em về ,thui thủi
Chim trời cõng nắng rong chơi
Rơi rơi giọt hờn,giọt tủi
Trăm năm duyên nợ khóc cười

Phố hạ em về,buông áo
Yêu thương đầy ắp môi hờ
Cho anh góc trời nương náu
Trời đất bắt đầu đan tơ

Phố hạ em về,thấp thoáng
Cho đi ngày tháng buồn trôi
Tình yêu như là bài toán
Phương trình vô nghiệm em ơi!

Phố hạ em về ,ta nhớ
Thương vạt tóc nào ru mây
Thương mười ngón tay bỡ ngỡ
Thương dòng sông chảy vơi đầy

Ngày 14/7/2016
Thiên Ân ( Bình Dương)

Tình yêu tuổi học trò

Ghét của nào trời trao của đấy!
Bạn có muốn một tình yêu thế này không ?

“ ĐÁNH THỨC TẦM XUÂN ”

Viết về nhạc sĩ Dương Thụ

Ôi “ Họa mi hót trong mưa”!
Em còn “ Im lặng ” sao chưa ngỏ lời?
“ Hương cau ” tóc rối bời bời
“ Ô kìa nắng” rớt trên môi tươi hồng!

“ Giọt sương ” chạy trốn lòng vòng
Đâu còn “ Hi vọng ” ngày trông ,đêm sầu
Chợt nghe “ Tiếng võng ” giăng mau
“ Ru con” nhả khúc thương đau đầy giường

“ Trở về ” bàng bạc khói sương
Trong lòng “ Tiếng sóng ” còn tương tư chiều
Ra “ Vườn gió” thổi hiu hiu
Em “ Vẫn hát lời tình yêu ” làm gì?

“ Bài hát buồn ” đẫm hoen mi
“ Tiếng mưa để lại” thầm thì ngọn cây
“ Mùa đông cửa sổ” đan tay
“ Tầm xuân đánh thức ” đắng cay ngọt ngào

“ Mùa xuân hơi thở ” chìm mau
Tình yêu ai biết “ Bay vào ngày xanh”?

Ngày 11/7/2016
Thiên Ân ( Bình Dương)

Tâm thư gửi vợ – Thơ Buồn

Vợ ơi anh có đôi lời
Gửi em- công chúa suốt đời của anh
Giờ đây chúng mình đã thành
Vợ chồng – chồng vợ song hành cùng nhau

Bọn mình ý hợp tâm đầu
Nhưng anh có lúc thấy rầu ruột gan
Thôi thì anh cũng “thở than”
Đôi lời gửi vợ muôn vàn thương yêu:
Xem thêm →