Chúng mình gặp lại một ngày mưa
tại quán cà phê cũ
em nhìn anh, bảo anh không còn trẻ
anh cười bảo rằng “mình có lẽ…nên yêu!”
Vài năm trước
em định nói bao điều
nhưng anh lờ đi bằng nhiều câu chuyện khác
cốc cà phê cứ loãng dần
rồi nhạt
anh chẳng bao giờ nhìn tận đáy mắt em
Và như thế
em hiểu sự lặng im
là nỗi chối từ anh mặc nhiên để ngỏ
em nhận ra mình đã không còn nhỏ
đã hiểu những điều anh chẳng muốn nói ra
Rồi cứ thế
chúng mình cách xa
em gác lại tất cả về câu chuyện cũ
công việc, bạn bè, những thú vui choán chỗ
và cũng vô tình quên tạm nỗi buồn kia
Đã có thêm người đến, ở lại và ra đi
em vẫn để dành rồi xem là kỉ niệm
nhưng trong trái tim luôn có điều tìm kiếm
đến bản thân em cũng chẳng định nghĩa được là gì…
Anh trở về sau nhiều năm ra đi
quán cà phê vẫn yên bình, lặng lẽ
bản nhạc từng nghe vẫn vang lên nhè nhẹ
như tan vào hư vô…
Những điều trong em trỗi dậy như sóng xô
như cái cách em xoay cốc cà phê sóng sánh
ánh mắt em bây giờ khác, lạnh
như màu những trông chờ
Quán cà phê,
bản nhạc ngày mưa
em đã nghĩ chẳng còn gì nói nữa
cà phê vẫn thơm
nhạc kia vẫn nhẹ
có rất nhiều điều em đã chờ đợi được nghe !