Vẫn Là Khói Sương

Vẫn Là Khói Sương

Lan man chuyện của riêng mình
Nỗi buồn cứ mãi rập rình bên ta
Nghe mưa dập dội mái nhà
Mà tim như thể vỡ òa máu tươi

Chắp tay lên hỏi ông trời
Tuổi bao nhiêu, mới cho đời nở hoa ?
Bây giờ gần đất, trời xa
Phòng không gối chiếc, vẫn là phòng không Xem thêm →

Lời tình mùa thu

Lời Tình Mùa Thu

Tưởng chừng như đã trôi xa
Tưởng chừng như đã nhạt nhòa khói sương
Tưởng chừng giọt nắng vô thường
Đã tan loãng mất trong hương thu về

Ngờ đâu bãi cát cồn khe
Lại còn râm rĩ lời ve tự tình
Trong như giọt nắng thủy tinh
Buồn như gió hú đầu ghềnh cuối sông

Xa nghe mà rối tơ lòng
Bỗng thương, bỗng nhớ, bỗng mong, bỗng chờ…
Bỗng thu vàng rụng bơ vơ
Bỗng hồn lãng đãng vật vờ sắc thu

Con tim vùi chốn thâm u
Bỗng dưng thức giấc ngậm ngùi xót xa
Em ơi, muôn dặm cách xa
Làm sao thuyền mộng về qua bến tình ! ?

Tuyền Linh

http:// tinhkhucnguyenvantho.blogspot.com

Tìm Em

Tìm Em

Tìm em trên sóng lênh đênh
Hỡi em đang giữa vô minh của đời
Xót xa cho hạt bụi rơi
Nửa đời hương phấn bồng bềnh cơn mơ

Đường mây sao quá mịt mờ
Ta nghe lạnh buốt một đời phù vân
Lối duyên rồi cũng xa dần
Thoáng ra đã thấy nắng bên kia đồi

Đường tình chỉ bấy nhiêu thôi ?
Ơi, em con nước nghe lời ru xưa:
Trăm năm dù phải ngậm ngùi
Thì xin hẹn cõi xa xôi vĩnh hằng

Em ngàn năm…vẫn ngàn năm…
Ta nghe trong gió vẫn ngần hương hoa
Vẫn đôi dòng lệ sương sa
Vẫn nguyên búi tóc đuôi gà lơn tơn

Vẫn ôm cặp sách đến trường
Vẫn ép trong vở mùi hương thuộc bài
Ta xin chỉ bấy nhiêu thôi
Xoay quanh trong cuộc luân hồi- vẫn em !

Tuyền Linh

Website: http:// tinhkhucnguyenvantho.blogspot.com

Không Em

Không Em

Rã rời…hư, thực…thực, hư…
Không em như thể ngày chưa là ngày
Không em con bướm buồn bay
Con chim buồn hót, con tằm buồn ăn

Không em ngày thể như đêm
Hạt sương ngủ thiếp bên thềm lạnh căm
Đường về bóng lẻ trăng khuya
Chiếu chăn lạnh ngắt, bốn bề cú kêu

Tình chừ rồi cũng hư không
Còn đâu một thuở ngóng trông đợi chờ
Dấu xưa rêu phủ xanh mờ
Vườn xưa hoa lá ngẩn ngơ hao gầy

Còn chăng một chút heo may
Mang bao nỗi nhớ rắc đầy lối xưa
Đường tình lãng đãng sớm trưa
Cơn mơ dậy sóng chưa vừa hồn đau

Thu tàn, tiếp lại tàn thu
Em như ngọn gió mịt mù đường bay
Nẻo nào ấm lại tình xưa
Xin em chút nắng để vừa lòng nhau ?

Trăm năm nào có là bao !
Không em như thể đời chưa là đời
Tuyền Linh

Website: tinhkhucnguyenvantho.blogspot.com

Tiếng xưa

Tôi về lật bóng hoàng hôn
Tìm em như thể tìm hồn tuổi hoa
Qua sông nhớ tiếng gọi đò
Mấy mươi năm vẫn cứ vờ vật đau

Tôi về tìm lại Trân Châu
Bới trong tiềm thức tình đầu đời trôi
Cổ Viện Chàm(*) đã ngã màu
Về đâu em hỡi bể dâu đổi đời !

Tôi về ôm lấy khoảng trời
Hỏi mây hỏi gió, nhắn lời cố nhân
Gốc già phượng vĩ trên sân
Vẫn còn nhỏ giọt lệ thầm đơn phương

Tôi về đứng giữa sân trường
Nghe con ve nhỏ thân thương gọi hè
Níu thời gian để lắng nghe
Guốc ai gõ nhịp mà se sắt lòng

Tôi về cõng phận long đong
Hóa thân cỏ dại nằm hong sân trường
Im nghe từng bước yêu thương
Tiếng thời gian gọi nghe chừng xa xăm

Tôi về tìm cuộc trăm năm
Cây đa bến cũ khuất tầm nhân gian
Câu thơ chừ đã lỡ làng
Nghe trong tiền kiếp võ vàng tiếng xưa

tuyền linh

 

http://tinhkhucnguyenvantho.blogspot.com

(*) Viện lưu trữ tượng cổ Chiêm Thành Đà Nẵng.

vvv

Không Em – Tuyền Linh

Không Em
Rã rời…hư, thực…thực, hư…
Không em như thể ngày chưa là ngày
Không em con bướm buồn bay
Con chim buồn hót, con tằm buồn ăn
Không em ngày thể như đêm
Hạt sương ngủ thiếp bên thềm lạnh căm
Đường về bóng lẻ trăng khuya
Chiếu chăn lạnh ngắt, bốn bề cú kêu
Tình chừ rồi cũng hư không
Còn đâu một thuở ngóng trông đợi chờ
Dấu xưa rêu phủ xanh mờ
Vườn xưa hoa lá ngẩn ngơ hao gầy
Còn chăng một chút heo may
Mang bao nỗi nhớ rắc đầy lối xưa
Đường tình lãng đãng sớm trưa
Cơn mơ dậy sóng chưa vừa hồn đau
Thu tàn, tiếp lại tàn thu
Em như ngọn gió mịt mù đường bay
Nẻo nào ấm lại tình xưa
Xin em chút nắng để vừa lòng nhau ?
Trăm năm nào có là bao !
Không em như thể đời chưa là đời
Tuyền Linh

Nỗi Niềm Đà Lạt

Nỗi Niềm Đà Lạt
 
Về: Cẩm Nhung Basancon, Paris France
 
Anh về Thiền Viện Trúc Lâm
Nghe câu kinh kệ mỗi lần nhớ em
Hoa đào nở rộ bên thềm
Nhắc anh ngày tháng lênh đênh phận người

Mới đây…hai mốt năm rồi
Từ ngày em bỏ núi đồi ra đi
Bỏ luôn cả tuổi xuân thì
Bỏ thương bỏ nhớ mà đi xứ người
 
Lòng anh mở cửa biển khơi
Cũng không ngăn được khung trời của em
Đành thôi, lỡ phận lỡ duyên
Paris – Đà Lạt xin nguyền kiếp sau
 
Chừ đây ngồi giữa núi đồi
Nghe câu kinh kệ cho nguôi nỗi niềm
Bóng trăng ngày cũ nằm yên
Chắp tay niệm Phật xin quên tháng ngày
 
Đà Lạt giá rét đã về
Nhìn hoa đua nở mà se sắt lòng
Còn đâu để nhớ để mong
Gánh câu thơ chạy lòng vòng cõi hư
 
Hai mốt năm – một thoáng qua…
Biết bao giờ hết nỗi xa xót tình !
Đêm về. Em đó…đứng im…
Ngày lên. Nắng đã…xua hình bóng tan..
 
Bây chừ Đà Lạt mùa sang
Tiếng thơ anh thả giữa ngàn thông reo
Gió đưa vọng tiếng lưng đèo
Paris – em có thấy heo hút buồn ?
 
Tuyền Linh
12.2009

Máu Vẫn Về Tim

Cho dù em bỏ tôi đi
Ngàn năm gió vẫn thầm thì với mây
Trăng lên, trăng khuyết lại đầy
Yêu em, tôi vẫn tháng ngày yêu em
Làm sao chối bỏ com tim
Một khi hơi thở đã tìm về nhau
Cám ơn em đã cho vay
Tấm lòng thảo mộc thành cây đại ngàn
Một mai cốt rũ xương tàn
Lệ tôi vẫn ủ nuôi hàng cây xanh
Để khi lá có lìa cành
Bay vào cổ tích bay quanh linh hồn
Tình nào thệ ước trăm năm ?
Tình nào gió thổi trên cồn cát phơi ?
Dù mai vật đổi sao dời
Máu tôi vẫn chảy muôn đời về tim
Tuyền Linh
Top