Từ đó trở đi, Tớ biết cậu cứ luôn quan sát Tớ. Dù là đang học, lúc ra chơi, Tớ chơi với bạn gái nào, Tớ đi đâu gặp ai…Cậu đều biết hết, đơn giản vì cậu cứ đi theo sau lưng tớ như thám tử ấy, Tớ bực bội vì mất tự do, vì tự dưng lại bị thu vào tầm ngắm của ai đó. Tớ ghét Cậu đến kinh khủng, ghét đến nỗi ám ảnh Cậu đấy. Tớ chỉ ước rằng ngày hôm sau, hôm sau nữa… Cậu bận chuyện gì đó, Cậu bị trễ xe buýt…thậm chí Tớ đã ước là Cậu bị ốm, chỉ vì không muốn Cậu đến lớp, đừng là cái đuôi của Tớ nữa. Chỉ có thế, đó đã là một ngày may mắn của Tớ.…
Nguyên hẳn một năm, Tớ chẳng thèm nói chuyện với Cậu. Nhưng sao Cậu chai mặt đến thế, kiên nhẫn đến thế…Vẫn cứ kế hoạch bám riết, Cậu chẳng khi nào cho mình buông bỏ cái ý định đó, chẳng nghỉ ngơi lấy một lần, cho đến tận bây giờ, đã hơn 6 năm rồi đấy Cậu, Cậu có thấy mòn mỏi không? Chắc rằng Cậu sẽ trả lời là không mà chẳng thèm suy nghĩ. Nhưng này Cậu…nỗi nhớ thương của Cậu hẳn là đã mệt rồi, hãy dừng lại cho nó nghỉ ngơi một tý đã, Cậu nhé!
Hẳn là Cậu biết Tớ đã có nhiều mối tình chống chếnh với những cảm xúc ngớ ngẩn, yêu nhau đấy rồi cũng dừng lại ngay đấy thôi. Cậu biết người con gái như Tớ chỉ biết sống bằng cảm xúc, lãng mạn và mơ mộng qua đỗi. Người con gái như Tớ dễ gần gũi nhưng lại khó nắm bắt, khó giữ được những cảm xúc của mình…thế nên, có đáng hay không khi dành hẳn những năm tháng ấy cho Tớ _ Người con gái chẳng bao giờ dành riêng cho Cậu.
Cậu ạ, chúng ta đã từng là bạn thân của nhau vào năm cuối cấp. Khi ấy, Tớ đã không còn muốn ghét Cậu nữa. Có lẽ thời gian đã cảm hóa Tớ, đã nói với Tớ rằng dù muốn hay không nhưng nếu có một ai đó thật sự tốt với mình hãy nên trân trọng