Đừng vì Tớ mà quên đi tìm cô gái thật sự của Cậu

Từ đó trở đi, Tớ biết cậu cứ luôn quan sát Tớ. Dù là đang học, lúc ra chơi, Tớ chơi với bạn gái nào, Tớ đi đâu gặp ai…Cậu đều biết hết, đơn giản vì cậu cứ đi theo sau lưng tớ như thám tử ấy, Tớ bực bội vì mất tự do, vì tự dưng lại bị thu vào tầm ngắm của ai đó. Tớ ghét Cậu đến kinh khủng, ghét đến nỗi ám ảnh Cậu đấy. Tớ chỉ ước rằng ngày hôm sau, hôm sau nữa… Cậu bận chuyện gì đó, Cậu bị trễ xe buýt…thậm chí Tớ đã ước Cậu bị ốm, chỉ vì không muốn Cậu đến lớp, đừng là cái đuôi của Tớ nữa. Chỉ có thế, đó đã là một ngày may mắn của Tớ.…

Nguyên hẳn một năm, Tớ chẳng thèm nói chuyện với Cậu. Nhưng sao Cậu chai mặt đến thế, kiên nhẫn đến thế…Vẫn cứ kế hoạch bám riết, Cậu chẳng khi nào cho mình buông bỏ cái ý định đó, chẳng nghỉ ngơi lấy một lần, cho đến tận bây giờ, đã hơn 6 năm rồi đấy Cậu, Cậu có thấy mòn mỏi không? Chắc rằng Cậu sẽ trả lời là không mà chẳng thèm suy nghĩ. Nhưng này Cậu…nỗi nhớ thương của Cậu hẳn là đã mệt rồi, hãy dừng lại cho nó nghỉ ngơi một tý đã, Cậu nhé!

Hẳn là Cậu biết Tớ đã có nhiều mối tình chống chếnh với những cảm xúc ngớ ngẩn, yêu nhau đấy rồi cũng dừng lại ngay đấy thôi. Cậu biết người con gái như Tớ chỉ biết sống bằng cảm xúc, lãng mạn và mơ mộng qua đỗi. Người con gái như Tớ dễ gần gũi nhưng lại khó nắm bắt, khó giữ được những cảm xúc của mình…thế nên, có đáng hay không khi dành hẳn những năm tháng ấy cho Tớ _ Người con gái chẳng bao giờ dành riêng cho Cậu.

Cậu ạ, chúng ta đã từng là bạn thân của nhau vào năm cuối cấp. Khi ấy, Tớ đã không còn muốn ghét Cậu nữa. Có lẽ thời gian đã cảm hóa Tớ, đã nói với Tớ rằng dù muốn hay không nhưng nếu có một ai đó thật sự tốt với mình hãy nên trân trọng

Những lí do bạn yêu một cô nàng chân ngắn

1. Khoảng chênh lệch vừa vặn

Cho mỗi lúc chàng và nàng đi bộ cùng nhau, hay mỗi lúc chàng và nàng đứng chụp ảnh. Chắc chắn bạn sẽ không bao giờ muốn lép vế khi đi trên đường chỉ vì bạn gái lại… cao hơn mình đúng không?

2. Rồi những cái ôm nồng nhiệt

Chả nhẽ bạn lại thích mình là người phải… rướn lên để ôm lấy nàng? Không không! Bạn gái phải bé hơn mình thì mới thích chứ! Lúc ôm cô ấy bắt buộc mình phải “cao to” hơn, chứ không thể lọt thỏm trong… vòng tay của bạn gái mình được.

3. Bế và cõng cô ấy cũng thật dễ dàng

Và sẽ chẳng bao giờ gặp trường hợp trông như đang bế một… cây gậy lau nhà cả! Cảnh tượng chân tay loằng ngoằng cũng sẽ không xảy ra, vì nàng đã vừa đủ nằm trọn trong vòng tay hoặc trên lưng chàng rồi!

Những lí do bạn yêu một cô nàng chân ngắn

4. Mỗi lúc nhìn nhau

Nàng là người nhìn lên, còn bạn sẽ khẽ cúi xuống để đáp lại ánh nhìn đấy với vẻ trìu mến. Chỉ mới tưởng tượng thôi đã thấy giống như những cảnh lãng mạn trong truyện, trong phim đó rồi.

5. Và hôn

Nào nào, nàng sẽ bẽn lẽn kiễng chân lên để thơm nhẹ vào má bạn rồi… dựa ngay vào ngực bạn để trốn vì ngượng ngùng. Nếu bạn thấp hơn thì nàng sẽ dựa vào… đầu bạn ư?

Còn vụ hôn nữa. Phần lớn con gái sẽ rất thích khi được bạn trai nâng cằm mình nhẹ nhàng trước lúc hôn, chàng cúi xuống nhìn nàng, mắt nhìn mắt, môi đợi môi… Điều này tuyệt đối chỉ lãng mạn khi bạn yêu những cô nàng dưới 1m60, vì nếu như nàng cao hơn ngưỡng đó thì rất có thể trong các lần hôn, bạn sẽ là người kiễng chân và… âu yếm nàng!

6. Những đôi cao gót

Yêu một cô nàng dưới 1m60 cũng đồng nghĩa với việc bạn sẽ có cơ hội được ngắm nhìn nàng uyển chuyển trong những đôi cao gót vô cùng quyến rũ và hấp dẫn nhiều hơn. Thừa nhận đi, có những lúc bạn cũng phát chán vì đôi giày bệt của nàng đúng không? Con trai có mấy ai cưỡng lại được việc bạn gái mình trông thật thu hút cơ chứ.

Yêu nàng dưới 1m60 thì bạn đã được tạo cơ hội đến tối đa rồi đấy!

7. Trời mưa thì sao?

Bao nhiêu người ở đây thích được dạo cùng bạn gái dưới mưa nào? Cứ cho là một nửa đi nhé. Thế bao nhiêu trong số đó muốn cô bạn gái mình là người… cầm ô che cho mình? À, chắc chắn rồi, sẽ chẳng có ai đâu!

8. Quan trọng nhất là

Bạn cảm thấy mình như “người khổng lồ” mỗi khi ở cạnh để che chở, ôm ấp và bảo vệ nàng. Còn nàng nghiễm nhiên sẽ thấy cực kỳ an toàn khi đi đâu cũng đã có người cao hơn mình bao bọc.

Đơn giản thôi ấy mà, với con trai, “bạn gái cao hơn và to hơn thì làm sao mình ôm vừa được, làm sao hôn ngọt ngào được, làm sao tự tin khi đi cùng được…” và quan trọng nhất là, tâm lý chung ai cũng muốn được “hơn” bạn gái mình mọi thứ, kể cả chiều cao…

Anh có người yêu mới

    Đi qua một mối tình, trái tim mỗi người thêm một lần mạnh mẽ. Vậy mà đã mất một thời gian khá dài để chấp nhận và chữa lành vết thương lòng thì ngày hôm nay, em bỗng thấy tim mình nhức nhối. Lạ lùng.

Anh, có người yêu mới.

Bây giờ anh đang hạnh phúc, đang vui vẻ bên một thương yêu khác không phải em. Em là mối tình đã qua, còn anh là người yêu đã cũ. Chúng ta chẳng còn duyên nợ với nhau. Thứ tồn tại duy nhất là kỷ niệm. Nó trở nên xa vời dần dần và chẳng còn đủ sức níu giữ hai người biết nhớ lại về nhau.

Anh biết không, em tưởng mình đã hoàn toàn bình thản và an nhiên. Em đã biết nghe lại những bài hát trước kia mà không còn nhìn thấy anh trong đó, em đã biết cười không một chút bận tâm mỗi lần nghe ai vô tình nhắc về anh, và em cũng thôi giật mình trước bóng ai quen thân trên lối nhỏ đi về.

Chiều nay, em chợt dừng lại và tự thấy mọi thứ xung quanh không còn trôi chảy. Nụ cười của anh ngưng đọng. Mái tóc của cô ấy thôi bay. Đôi chân em nặng dần, khó lòng bước tiếp. Thật sự, em chưa chuẩn bị hoặc chưa từng nghĩ đến chính mình sẽ như thế nào khi biết : Anh có người yêu mới.

Tưởng rằng mọi thứ đã qua, trái tim đã lành, yêu thương thôi không còn chắp nối vậy mà em lại ích kỷ trước hạnh phúc của anh, lại cảm thấy chính mình đang tổn thương và ghen tuông với cô gái ấy. Tình yêu thật khó hiểu. Lòng người thật khó đoán. Kỷ niệm ùa về khó lòng kiểm soát nổi. Em tưởng tượng một lần nào đó anh nhắc với cô ấy về em với giọng điệu thản nhiên, xót xa khi đoán những lời quan tâm nhẹ nhàng anh dành cho cô ấy, có giống với trước kia “ngoan nào anh thương”.

Trong đầu em bỗng hiện lên một loạt giá mà, giá mà ta không để cái tôi quá lớn, giá mà khi đó em không buông tay anh, giá mà em yêu anh nhiều hơn đã từng…

Anh có người yêu mới

Ngày hôm nay, em tin rằng nó loạn nhịp khi chưa kịp chấp nhận một sự thật hiển nhiên. Xa nhau và đi trên những lối đi riêng, ai cũng cần phải tìm lấy hạnh phúc cho chính mình. Có lẽ do em vẫn cứ hoang hoải cô đơn, cứ mải mê tìm kiếm mà không thấy đâu, còn anh thì đã bình yên bên cô gái khác mà em chợt ghen, chợt buồn, chợt đau nhói.

Tình cảm dẫu còn thì cũng chẳng níu giữ. Nhớ nhung dẫu nhiều thì cũng phải cất nó đi. Em hiểu điều đó, nên mới ngốc nghếch nép mình nơi góc nhỏ, bởi em sợ anh khó xử, sợ ánh mắt ai vô tình lướt nhẹ ngang qua. Cuộc đời thật giống những con đường. Những con đường khi thì song song nhau, khi lại cắt ngang nhau, khi lại ngược nhau như chẳng hề quen biết, cứ như thế mà xa nhau.

Một lần nữa, em học cách chấp nhận. Trước là chấp nhận mình chia tay nhau. Bây giờ là chấp nhận anh hạnh phúc. Không sao cả, vì cảm xúc này là nhất thời, là xao xuyến ngày xưa vội về vội chiếm lĩnh trái tim em.

Trái tim à, thôi nhé đừng thổn thức. Phía bên kia, sẽ có hạnh phúc đứng chờ.

Em thôi bận tâm, người yêu cũ có người yêu mới.

Anh có còn thương em không?

Đôi lúc buột miệng hỏi chính mình rằng “Anh có còn thương em không?” rồi cười nhạt với suy nghĩ ngốc nghếch đó. Nếu có thương thì làm sao, tìm lại được không? Biết rằng trái đất này tròn lắm, đi hết một vòng lại gặp nhau ở một cung đường quen cũ nhưng lúc đó khoảng cách thì gần nhưng trái tim thì quá xa. Đành xem nhau như những khoảng trống, lặng lẽ bước qua, ôm chặt tim và nhớ, chỉ nhớ thôi. Vì cả hai đều chọn cách bước đi bên nhau bằng nỗi nhớ.

Dù còn yêu, còn thương, còn vương, còn muốn tìm lại bàn tay đã lỡ buông cũng trở nên chật vật, khó khăn. Đành gồng mình gom hết kí ức chôn chặt trong tim, thổn thức gọi tên nhau bằng vô vàn mùa nhớ đã qua.

Anh có còn thương em không?

Những con phố ấy, phố chờ, phố đợi, phố kỉ niệm em thầm gọi tên ai đó trong vô thức. Chẳng phải em còn yêu, còn chờ, còn đợi anh như ngày nào mình bên nhau, chỉ vì nỗi nhớ vẫn chưa kịp trốn chạy khỏi trái tim. Xa nhau, anh có buộc em phải thôi nhớ, thôi mong đâu, nên em cứ vin vào đó để nhớ chứ không yêu. Lý lẽ của trái tim luôn ngang trái, nghịch lý như vậy.

Xa nhau rồi, mình thành người lạ ngược chiều lối đi và thành điều cũ trong nhau? Nỗi nhớ cũng chẳng còn mới nữa, nát nhàu ẩn hiện, vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ găm vào trái tim chật chội nhưng em vẫn cứ mải miết ôm lấy nó.

Xa nhau rồi, em đi tìm em, tìm anh, tìm kí ức được vẽ bằng màu nỗi nhớ, nhưng chỉ có hai màu đen trắng mà thôi, vì nó cũ quá rồi.

Con phố quen khi đông về nắng vẫn vàng ươm, có ai đó vẫn lang thang đi nhặt nhạnh những vụng dại thuở xưa, nhặt lại lời yêu ai đánh rơi thêm vào nỗi nhớ. Nhớ bao lần lỡ hẹn, nhớ cơn mưa vội vã của ngày qua cứ rơi hoài không ngớt. Nhớ mùa thu cũ từng chùm hoa sữa xoay tròn trong chiều ngược gió, rơi nghiêng xuống phố, rơi vào lòng người những vấn vương chẳng dứt.

Em cứ nhớ nhưng người cứ xa, xa mãi. Đến khi nào mùa nhớ trong em kín chỗ, chẳng thể nhớ thêm thì em sẽ buông tha cho nó. Lúc đó tim em sẽ bình yên, an nhiên phải không anh?

Mình cứ hẹn, hẹn nhau đi qua bao mùa yêu nhưng rồi ai lỡ hẹn. Nếu người đến muộn thì em vẫn chờ nhưng người hẹn rồi không đến thì yêu thương biết gửi về nơi đâu. Còn lại mình em ôm lấy tất cả quá khứ để nhớ, chỉ để nhớ, rồi để quên.

Xa nhau rồi, ngược đường thương, ngược đường yêu, em tìm về với nỗi nhớ chòng chành, vụn vỡ.

Xa nhau rồi, tim em chỉ còn những mùa nhớ…

Theo Ban Mai Xanh

Tâm sự hay: Có một người thầy dạy tôi như thế

(Gửi tới Thầy giáo dạy văn kính yêu của trò)

Trò yêu Thầy bởi những bài học mà Thầy đã truyền tải trong mỗi giờ học. Qua những áng văn, những vần thơ, thầy đã cho trò biết hiểu đời, hiểu người, hiểu chính mình và biết sống đẹp hơn. Giọng Thầy ấm áp, nồng đượm, cách giảng bài rất duyên của thầy đã khiến mỗi giờ văn bỗng trở nên thú vị hơn. Tất cả các trò dường như bị lôi cuốn, hút mình vào bể kiến thức vô tận của Thầy. Trò thực sự ngưỡng mộ Thầy và mong sao mình có thể lĩnh hội, tiếp nhận hết những gì mà Thầy đã truyền đạt.

Tâm sự hay: Có một người thầy dạy tôi như thế
(Ảnh minh họa)

Trò yêu Thầy bởi những tính cách rất đặc biệt của Thầy. Các bạn ai cũng bảo: “Thầy mình rất thích khoe”. Thầy khoe nhiều lắm, nhưng trò nhớ nhất là thầy hay kheo về những chị học trò cũ của Thầy vừa xinh, vừa giỏi, lại rất thành đạt. Ban đầu trò luôn khó chịu và thấy sao Thầy kiêu thế. Rồi trò chợt nhận ra, trong lời khoe đó ẩn chứa biết bao niềm vui, niềm tự hào về những thành quả mà Thầy đã vun đắp. Và trò biết rằng, Thầy muốn chính lời khoe đó sẽ trở thành nguồn động lực thôi thúc các trò cố gắng.

Trò yêu thầy bởi vóc dáng mang đầy chất nghệ sỹ của Thầy. Các chị khóa trước của thầy vẫn bảo Thầy rất có duyên, trò cũng thấy thế. Đến bây giờ trò vẫn không quên được ngày đầu tiên thầy bước vào lớp với mái tóc hơi dài, trên đầu đội một chiếc mũ nồi, trông thầy thật nghệ sỹ. Và cả cặp kính thầy vẫn thường mang theo nữa. Trò thích được nhìn Thầy đeo cặp kích đó ngồi đọc sách, ánh mắt của thầy xa xăm và đăm chiêu đến khó tả. Có lẽ hình ảnh ấy của Thầy sẽ mãi đậm in và tươi nguyên trong ký ức của trò.

Có một người Thầy dạy tôi như thế…

Và cuối cùng, không chỉ dừng lại là lòng kính yêu của một học trò dành cho Thầy giáo, mà hơn thế là tình yêu của một người con gửi tới người cha kính yêu. Con thực sự xúc động và luôn thấy ấm áp vô cùng về tình cảm ân cần, sự quan tâm sâu sắc thầy dành cho các con. Con còn nhớ, mùa đông năm ấy, chân con bị đỏ, ngứa và sưng tấy. Thầy biết và đã chỉ cho con cách ngâm chân vào nước ấm hòa với muối. Mùa đông năm nay đang về, chân con có lẽ sẽ không bị đau nữa, nhưng con mãi không quên bài thuốc đó của Thầy. Bởi đấy không chỉ là một bào thuốc mà còn chứa đựng tình yêu thương của một người cha.

Thầy ơi, thầy còn buồn nhiều không? Các trò biết đã nhiều lần làm thầy lo nghĩ, bận lòng. Mỗi lần các trò lười học, trò bỗng nhận ra trên nét mặt thầy một thoáng nhớ tiếc, âu lo. Nhớ tiếc Thầy dành cho thế hệ học trò hôm qua, âu lo thầy gửi vào các trò hôm nay. Trò muốn được cùng các bạn nói lời xin lỗi thầy, các trò sẽ cố gắng nhiều hơn nữa.

Một ngày 20/11 nữa đang đến. Với thầy ngày này năm nay đã khác, Thầy đã xa bảng đen, phấn trắng và xa biết bao học trò thân thương. Trò cũng không còn ở ngôi trường thân quen, được nghe tiếng Thầy giảng bài, được Thầy quan tâm hay được thấy nét trầm ngâm của Thầy nữa. Vậy nên, phút giây này trò muốn được tiếp nối các chị nói lời kính yêu thầy, muốn được cùng các bạn cũng bao thế hệ học trò gửi tới Thầy lời tri ân sâu sắc nhất.

Sưu tầm

Có đôi lúc – Thơ Buồn

Có đôi lúc

Thơ: Phương Tâm

Có đôi lúc em thấy buồn vô hạn….

Nhớ anh nhiều mà đâu dám nói ra

Bao lời yêu bao tình cảm đậm đà

Cứ âm thầm gói trong tim nghẹn đắng

Có đôi lúc trong lòng thật trống vắng

Thèm vòng tay nhớ một nụ hôn yêu

Lòng tương tư tím cả vạt nắng chiều

Dạ hắt hiu trông về nơi phương ấy

Có khi nào nơi phương trời xa đấy

Trong lòng anh cảm thấy rất xốn xao?!

Cũng như em đang thương nhớ biết bao

Luôn khát khao như ngày nao kề cạnh!

Tình yêu tuổi học trò

Ghét của nào trời trao của đấy!
Bạn có muốn một tình yêu thế này không ?

Tâm thư gửi vợ – Thơ Buồn

Vợ ơi anh có đôi lời
Gửi em- công chúa suốt đời của anh
Giờ đây chúng mình đã thành
Vợ chồng – chồng vợ song hành cùng nhau

Bọn mình ý hợp tâm đầu
Nhưng anh có lúc thấy rầu ruột gan
Thôi thì anh cũng “thở than”
Đôi lời gửi vợ muôn vàn thương yêu:
Xem thêm →

Đơn xin được….YÊU – Thơ Buồn

Cộng Hòa – Xã Hội – Chủ Nghĩa – Việt Nam   

 Độc Lập – Tự Do – Hạnh Phúc
ĐƠN XIN ĐƯỢC YÊU

Anh tên là : Si Văn Tình ( người ta bảo anh rất chung tình )

Tuổi : 22 (Số đẹp hơm)

Tuyên ngôn của anh là : Thích màu xanh lá cây, ngấy thịt bò nấu tái, ngái thịt dê xào mì và ước gì là bồ của em

Hôm nay, ngày lành tháng tốt, anh viết đơn này trước tiên là muốn ngỏ lời yêu em, hi vọng em chấp nhận. Lần đầu tiên gặp em, trong anh đã có cảm giác khó tả, cứ như là yêu từ kiếp trước ý! Từ hôm ấy, anh mơ mộng và ước rằng nếu có thể yêu em trong một ngày, anh sẽ . . . làm như lời bài hát anh đã viết tặng em. Hãy nhắm mắt lại và cảm nhận từng lời, từng câu chữ mà anh viết cho em. Người ta bảo số anh đào hoa, có tài, lại thật lòng, chân chất nên ai cũng quý, cũng yêu. Anh đã thấy một niềm hi vọng trong mắt em, anh biết em cũng hiểu ý anh mà. . .  Nếu lỡ có giận thì giận yêu anh nha, có ghét thì ghét yêu anh nha, mà có lỡ thương thì…thương thật em nha ! Bà anh hay bảo :”Cái duyên cái số nó vồ lấy nhau”. Nhiều lúc anh thầm nghĩ, không biết là chúng mình có duyên mà vồ lấy nhau không nhưng anh muốn em biết một điều rằng : Anh đang “vồ” em đấy. . .  Giờ thì anh hỏi em đây : Xem thêm →

Người đừng hỏi, em còn chi…

 

Người đừng hỏi, em còn chi…

Người đừng hỏi, em còn chi mà kể?
Những niềm vui thành đốm lửa lịm rồi
Buồn ngổn ngang như cỏ hoang bén rễ
Giây phút này em muốn lặng im thôi..

(Mưa)

 

Top