Về đi em – Thơ Buồn

 

Về đi em

Về đi em.
Ngày đã cạn nắng rồi.
Phố cũng im lìm nhuộm màn đêm tăm tối.
Còn chờ chi nữa em mà vẫn ngồi bối rối?
Về đi em ơi!

Về đi em.
Sầu có lúc đầy rồi cũng có lúc vơi.
Yêu thương dẫu thật lòng cũng có lúc mắt môi phải ướt.
Niềm tin một lần trao chỉ nhận về vết xước
Thì đợi chờ làm gì cho lệ ướt mi ngoan? Xem thêm →

Yêu quá nhiều – Thơ Buồn

Yêu quá nhiều

Yêu quá nhiều chẳng mắc tội đâu em
Chỉ là nhắc mình thôi, mình phải yêu ai đó.
Không ngốc nghếch dại khờ mà chỉ làm ta lo sợ.
Sợ mất một người – mình mất cả xuân xanh.

Yêu quá nhiều cũng chẳng thể chết đúng không em?
Chỉ thấy thắt lòng khi nhớ về ai đó
Chỉ thấy những lúc tim không còn đập nữa.
Nỗi đau đến tột cùng xé nát cả tâm can.

Yêu đến kiệt cùng cũng chẳng hết được đâu em!
Là sợi nhớ, sợi thương dệt thời gian thay đổi
Nếu em bảo yêu nhiều là có tội
Vậy lỡ yêu em rồi
Tội lỗi để anh lo :*

**************

Mùa hoa bỏ lại – Thơ Buồn

Mùa hoa bỏ lại

Có một thời tôi đã trót yêu em.
Bằng Lăng Tím của một thời ngây thơ vụng dại.
Mối tình đầu trong cô đơn hoang hoải.
Tôi đã trao người, người lại nỡ trao ai?

Chuyện duyên tình chẳng thể nói đúng hay sai.
Chuyện của trái tim, chuyện nằm ngoài ý thức.
Tôi cứ yêu nhưng chưa từng nói thật.
Rằng tôi đã yêu, yêu mãi mãi một người…

Yêu là đau, yêu nào phải trò chơi.
Tôi cứ trao đi không một lần nhận lại.
Người cứ đi theo ai kia mê mải.
Tôi vẫn yêu người, dẫu chẳng biết ngày mai…

Tôi với người chẳng thể một mà hai.
Hai đường thẳng song song không bao giờ là một.
Có đôi lúc như vô tình tiệm cận.
Rồi lại xa nhau đi về phía vô cùng…

Hoa bằng lăng cùng với phượng hồng.
Không hẹn mà nên mùa hè nào cũng nở.
Bằng lăng rụng, tím rơi vào nỗi nhớ.
Hoa phai tàn sao tình chẳng tàn phai?

Tôi với người đường đời mãi chia hai…

Tình cảm thật lòng đôi khi khiến ta đau

Tình cảm thật lòng đôi khi khiến ta đau

Thơ: Thúy Nhân

Em chẳng cần phải gai góc làm chi
Đời cứ rối đi, còn mình thì đơn giản
Cột tóc cao lên trong những ngày gió đến
Đừng nghĩ suy nhiều và đừng quá bận tâm.

Đêm chỉ để dành cho những ngày cuối năm
Thức đợi làm gì những thứ không chắc chắn
Trời phải ngước nhìn, vực sâu đành cuối xuống
Ngang tầm mắt mình không thiếu những điều yêu.

Thất bại nhiều khi do câu nệ quá nhiều
Thương ai, ghét ai ngại gì mà không nói
Giấu giếm làm chi cho mình thêm mệt mỏi
Những thứ không rõ ràng sớm muộn cũng dở dang.

Và đừng ngoái đầu nhìn mãi kẻ đi ngang
Mà lỡ làng bỏ qua những người ngay trước mặt
Thật tâm hay không, không phải nhìn bằng mắt
Mà ở lâu dài, thắt chặt sự cần nhau.

Tình cảm thật lòng đôi khi khiến ta đau.

Em sững sờ – Thơ Buồn

Em sững sờ

Em sững sờ Hà Nội thoáng trong mưa
Khắp phố nhỏ chen màu hoa sưa trắng
Mùi vương thoáng ngọt ngào trống vắng
Buông dịu dàng bối rối chút men say.

Em ngập ngừng nhặt những cánh sưa bay
Thoáng vương nhớ của một thời đi học
Thơ sưa ấy em đã bao lần đọc
Dấu tình xưa em gói trọn trong lòng. Xem thêm →

Mọi thứ cần thuộc về đúng chỗ

Mọi thứ cần thuộc về đúng chỗ

Những ngày trôi, anh có nghĩ gì không
Trời cuốn nắng, làm mưa rơi trên tóc
Cỏ khát chờ mưa cuối chiều nay đã mọc
Em thương xa xôi ngang dọc đến nhói lòng…

Những ngày mênh mang, anh có nghĩ gì không
Em muốn viết mà rồi không thể viết
Cảm xúc trong tim hình như đang dần chết
Vì cứ nhắc mình là phải biết vô tâm

Những ngày qua, biết em nghĩ gì không?
Rằng anh khác, và em rồi cũng khác
Yêu thương mây bay hôm trở mùa đi lạc
Rồi cũng trở về mọc dại giữa hoang vu

Đâu thể giữ được điều không nên giữ
Em nghĩ về anh…chẳng thể của mình
Thôi thanh thản buông đi điều xa cũ
Mọi thứ cần thuộc về đúng chỗ, có phải không?

(P2T)

Thơ Trần Lập viết cho vợ và con

Thơ Trần Lập viết cho vợ và con tháng trước

“Anh đi rồi, nắng tắt giữa chừng xuân
Em ở lại nhớ đừng buồn em nhé
Con còn nhỏ em cũng còn rất trẻ
Người đàn bà bé nhỏ của anh

Anh đi rồi, đời vẫn mãi tươi xanh
Em ở lại chớ đừng rơi nước mắt
Dẫu vẫn biết tim em giờ đau thắt
Mạnh mẽ lên em đi tiếp chặng đường dài

Anh đi rồi, đâu còn thấy ngày mai
Chuyến đi này khác những lần đi trước
Chẳng hẹn ngày về nhưng chân anh phải bước
Xa cách rồi mãi mãi sẽ chia phôi

Anh đi rồi, hương còn đọng trên môi
Mùi tóc em thủa chúng mình quen biết
Tình chồng vợ vẫn mặn nồng da diết
Bao năm rồi ân ái chẳng nhạt phai

Anh đi rồi, cuộc sống lắm chông gai
Em sẽ phải một mình mình bươn chải
Anh chẳng còn được giúp em mãi mãi
Xin lỗi mình anh không thể bên em

Anh đi rồi, chắc mọi chuyện sẽ quen
Nỗi buồn cũng nguôi ngoai cùng năm tháng
Con sẽ lớn sẽ giúp em cáng đáng
Ở nơi xa anh mãi độ cho mình

Anh đi rồi, mang theo cả ân tình
Xót thương em người đàn bà tần tảo
Đã cùng anh vượt biển đời giông bão
Chỉ tiếc rằng anh nằm lại giữa trùng khơi

Anh đi rồi, em chắc sẽ chơi vơi
Nếu có gặp người yêu em chân thật
Đừng ngại ngùng chẳng có gì để mất
Cảm ơn ai đưa em cập bến đời

Anh đi rồi, đừng khóc nữa em ơi
Để các con vững vàng qua sóng gió
Vĩnh biệt em người đàn bà bé nhỏ
Nắng tắt rồi anh phải đi thôi.”

Thơ Trần Lập viết cho vợ và con tháng trước

“Anh đi rồi, nắng tắt giữa chừng xuân
Em ở lại nhớ đừng buồn em nhé
Con còn nhỏ em cũng còn rất trẻ
Người đàn bà bé nhỏ của anh

Anh đi rồi, đời vẫn mãi tươi xanh
Em ở lại chớ đừng rơi nước mắt
Dẫu vẫn biết tim em giờ đau thắt
Mạnh mẽ lên em đi tiếp chặng đường dài

Anh đi rồi, đâu còn thấy ngày mai
Chuyến đi này khác những lần đi trước
Chẳng hẹn ngày về nhưng chân anh phải bước
Xa cách rồi mãi mãi sẽ chia phôi

Anh đi rồi, hương còn đọng trên môi
Mùi tóc em thủa chúng mình quen biết
Tình chồng vợ vẫn mặn nồng da diết
Bao năm rồi ân ái chẳng nhạt phai

Anh đi rồi, cuộc sống lắm chông gai
Em sẽ phải một mình mình bươn chải
Anh chẳng còn được giúp em mãi mãi
Xin lỗi mình anh không thể bên em

Anh đi rồi, chắc mọi chuyện sẽ quen
Nỗi buồn cũng nguôi ngoai cùng năm tháng
Con sẽ lớn sẽ giúp em cáng đáng
Ở nơi xa anh mãi độ cho mình

Anh đi rồi, mang theo cả ân tình
Xót thương em người đàn bà tần tảo
Đã cùng anh vượt biển đời giông bão
Chỉ tiếc rằng anh nằm lại giữa trùng khơi

Anh đi rồi, em chắc sẽ chơi vơi
Nếu có gặp người yêu em chân thật
Đừng ngại ngùng chẳng có gì để mất
Cảm ơn ai đưa em cập bến đời

Anh đi rồi, đừng khóc nữa em ơi
Để các con vững vàng qua sóng gió
Vĩnh biệt em người đàn bà bé nhỏ
Nắng tắt rồi anh phải đi thôi.”

Mưa Sài Gòn – Thơ Buồn

Con gái yêu mưa hay mang nhiều tâm sự ?

Mưa Sài Gòn

Con gái Sài gòn như cơn mưa, có chút mạnh mẽ, năng động, có chút nhẹ nhàng, vấn vương… Mưa! Như người con gái đôi mươi tuổi Ẩm ẩm ương ương Thương thương nhớ nhớ, mộng mơ Đến bất ngờ và thờ ơ bỏ ngỏ Có chút gió, có chút mây Đủ rung cây, lạnh vai gầy tà áo trắng Mỏng manh tươi tắn Xinh xắn.

Em đã từng có một suy nghĩ ngốc nghếch và khờ khạo: Mưa mang anh đến, mưa lại mang anh đi. Mưa chỉ trả về cho em một vết thương sâu hoắm, hụt hẫng đến khôn cùng.

Thế mà tại sao, em vẫn yêu mưa….

Thế mà tại sao, em vẫn thương anh…

Em nhớ những chiều cuối thu, mỗi lần hẹn hò, anh thường chờ em dưới tán cây bàng xù xì những mắt rễ tháng năm, hai đứa ríu ran như đôi sẻ non hết chuyện này chuyện nọ…. Những ngày năm ấy giờ đã thật xa rồi, gốc bàng già vẫn trầm mặc nơi đầu phố, những mắt lá xanh xao nhớ đến nao lòng một cơn mưa đầu mùa.

Hơn tất thảy, em mong những hạt mưa có thể giúp em che đi dòng lệ ướt nhoè nơi khoé mắt, che đi tất cả những buồn tủi và đau đớn trong em lúc này. Giọt đắng đót, giọt vô tình, giọt nào cũng mong manh và hanh hao như đôi môi đang run lên của em mỗi lúc gọi thầm tên anh trong nỗi nhớ… Ở một khung trời trong trẻo vô thường đó, có khi nào anh nhớ đến em không?

Người ta nói yêu là để quên nhưng chia tay lại là phút tỉnh cơn say mà nhớ lại tất cả. Những ngày tháng bên anh tuy ngắn ngủi, mong manh như một bản nhạc buồn mà nốt trầm là những hạt tí tách và chênh chao của niềm thương da diết nhưng cũng đủ để tim em phải nhớ thương một đời.

Ngày trước từng nghe ai đó nói: Nếu cùng ai đó che chung chiếc ô dưới mưa thì sẽ chẳng khi nào quên được người ấy. Người ta quên nói với em, rằng quanh em còn muôn vàn chiếc ô giăng sẵn khác, anh đâu chỉ dừng chân ở chiếc ô nhỏ bé của em?

Sau tất cả thì cơn mưa nào rồi cũng sẽ tạnh, dù dữ dội hay dịu êm, dù dai dẳng hay chốc lát, nhưng dưới tán ô mở rộng có còn bóng dáng của hai người, lại là dấu bỏ ngỏ không cách nào lường trước được.

Sau cơn mưa tuổi trẻ ngày hôm đó, chỉ lạc một nhịp bước, em lạc một người thương

Sau những mát lành nhưng mặn đắng của những giọt nước vô tình đó, chỉ còn em với bóng ô đơn độc trên đường.

Sau này, chúng ta chẳng ai còn chung đường như trước nữa…

Tháng một buốt lạnh, những cơn mưa vẫn bủa vây mùa đông trong mê cung lạnh lẽo, tối tăm và ẩm ướt. Bầu trời xám xịt, hơi nước phủ mờ cả lớp kính cửa sổ khiến lòng người như chìm xuống và thả rơi bản thân vào đáy của nỗi tuyệt vọng vô tận…

Vào khoảnh khắc cơn mưa cuối mùa kết thúc, em biết chuyện mình đã sang trang…

Top