Có đôi khi

Có đôi khi bỗng giật mình ngoảnh lại
Đời trăm năm như gió thoảng ngậm ngùi
Sao ta vẫn vòng quanh trong mê muội
Xôn xao tìm kiếm mãi một niềm vui

Có đôi khi chợt im lìm bất động
Nhìn lá vàng lác đác rụng vây quanh
Hồn phiêu lãng theo cánh chim bay bổng
Cuối chiều mây tan vỡ mộng xây thành

Rồi đôi khi lặng thầm trong bóng tối
Nghe ngoài trời mưa từng hạt rơi rơi
Gió thiên thu như vọng bao tiếng gọi
Hãy về đây yên nghỉ những phận đời

Có nhiều khi nửa đêm choàng tỉnh dậy
Chợt ta mơ một hơi ấm tình người
Ôi thương quá những tàn cây run rẩy
Nép vào nhau cơn giá lạnh chia vơi

Giờ soi gương bỗng nhìn ta rất lạ
Còn đâu rồi sắc xuân đã vội qua
Thời gian đang hằn vết dao sắc cứa
Vầng trán buồn ngàn nếp nhăn tình xưa


Giá em biết xa nhau là nhớ

Em nhớ anh trong căn bếp nhỏ

Em loanh quanh hoài, đàn kiến cũng loanh quanh

Nào ai biết… Giá như trời đừng xanh

Và giá như… là em… đừng nhớ

Thì bếp lửa chắc cùng ngừng trăn trở

Chẳng thể làm món em nấu sục sôi

Em nhớ anh… đã trót nhớ anh rồi

Trong căn bếp thời gian trôi chầm chậm

Em đã trót nhớ ánh mắt nhìn đầm ấm

Trót nhận ra… xa là nhớ khôn cùng

Sao những lúc mình dạo bước đi chung

Em không biết là mình sẽ nhớ

Cái bếp lửa vẫn không ngừng trăn trở

Đàn kiến vàng vẫn lặng lẽ đi quanh

Mùi thức ăn thơm một vị ngọt lành

Giá em biết xa nhau là rất nhớ….

Thơ buồn Phố

Phố không dành cho những kẻ làm thơ

Bởi phố qúa ồn ào và dòng người vội vã
Đi giữa phố ta như người xa lạ
Ngẩn ngơ buồn trước một thoáng heo may

Thấy gì không hả phố chiều nay

Những chiếc xe thồ rời nội thành trở về tổ ấm
Sau một ngày không bình lặng
Vẫn thấy nụ cười trên môi cô gánh hàng hoa

Thấy gì không hả phố chiều qua

Giờ tan tầm từng dòng người ùn tắc
Sao phố không tự mình thắc mắc
Giá lòng mình rộng hơn một chút có hay không?

Những lúc buồn lại đạp xe thong dong

Ngắm phố và ngắm những con người rất phố
Cô quét rác áo xanh
Những em bé đánh giầy
Dòng xe vẫn trôi nhanh
Vẫn tự hỏi sao lòng mình không rộng hơn một chút?

2002

Những nỗi buồn vẫn chẳng thể nào giao cảm cùng nhau

Những nỗi buồn vẫn chẳng thể nào giao cảm cùng nhau
Anh..
và em…
Chúng ta
Và những người khác nữa
Vẫn mải miết đi tìm một nửa
Hoặc vẫn mơ hoài về hình bóng thuở xưa
Dẫu có buồn dẫu có khóc như mưa
Hoặc lang thang một mình trên những con phố nhỏ
Thì vẫn chỉ có ta và gió
Những thầm thì trầm lắng thẳm sâu
Mỗi con người có riêng một nỗi đau
Một nỗi riêng tư sao chẳng thể ai chia sẻ
Dẫu có yêu người đến cồn cào như thế
Chẳng nói lên lời bởi có đến được đâu
Bởi có những nỗi buồn vẫn chẳng thể nào giao cảm với nhau
Vẫn loay hoay giữa bộn bề cuộc sống
Có những lúc thấy lòng trống rỗng
Đi bên người như đi với hư vô
Những ý nghĩ thẳm sâu không có bến bờ
Muốn đan tay em vào tay anh quá
Những tia nắng cuối ngày dần lạnh giá
Hỏi tim mình rằng đã chắc yêu chưa?
Muốn cùng anh đi giữa những cơn mưa
Muốn cùng anh đi nhạt nhoà trong nắng
Muốn cùng anh đến một miền xa vắng
Nhưng mình vẫn là hai nửa chẳng thể nào giao nhau…

Mùa xuân buồn lắm em ơi

Mùa xuân buồn lắm em ơi
Anh vẫn đạp xe từ Saigon lên trường đua Phú Thọ
Đạp xe qua nhà em
Nhìn vào ngưỡng cửa
Nhà số 20
Anh nhớ má em hồng…
Anh nhớ nhà em có cửa sơn xanh
Có một hàng rào, có thầy ,có mẹ…
Có ngựa chạy trong trường đua, người đi ngoài phố
Nên anh đạp xe đi
Rồi đạp xe về
Mà chẳng có đôi ta…
Mùa xuân buồn lắm em ơi
Mỗi lần đạp xe về anh vẫn nghe lòng bỡ ngỡ
Chiếc xe còn nguyên màu sơn xanh
Nhưng tâm hồn đã ngả sang màu sắt gỉ
Bời vì từ Saigon lên tận trường đua Phú Thọ
Hết cả tiền uống một ly nước mía
Mà cũng không gặp em
Nên khát đắng linh hồn

Xem thêm →

Khóc Bạn

Bác Dương thôi đã thôi rồi,
Nước mây man mác ngậm ngùi lòng ta.


Nhớ từ thuở đăng khoa ngày trước,
Vẩn sớm hôm tôi bác cùng nhau.
Kính yêu từ trước đến sau:
Trong khi gặp gỡ, khác đâu duyên trời.


Cũng có lúc chơi nơi dặm khách;
Tiếng suối nghe róc rách lưng đèo.
Có khi từng gác cheo leo, 
Khúc vui con hát lựa chiều cầm xoang.


Cũng có lúc rượu ngon cùng nhắp:
Chén quỳnh tương (1) ăm ắp bầu xuân.
Có khi bàn soạn câu văn,
Biết bao đông bích điển phần (2) trước sau.


Buổi dương cửu (3) cùng nhau hoạn nạn,
Miếng đẩu thăng (4) chẳng dám than trời,
Tôi già, bác cũng già rồi:
Biết thôi, thôi thế thời thôi mới là.


Đường đi lại, tuổi già thêm nhác,
Trước ba năm , gặp bác một lần,
Cầm tay, hỏi hết xa gần,
Mừng rằng bác vẩn tinh thần chưa can.


Tuổi tôi kể còn hơn tuổi bác,
Tôi lại đau trước bác mấy ngày,
Làm sao bác vội về ngay, 
Chợt nghe tôi những chân tay rụng rời !


Ai chả biết chán đời là phải,
Vội vàng chi đã mải lên tiên.
Rượu ngon, không có bạn hiền, 
Không mua, không phải không tiền không mua.


Câu thơ nghĩ đắn đo không viết,
Viết đưa ai, ai biết mà đưa.
Giường kia treo những hững hờ, (5)
Đàn kia gảy cũng ngẩn ngơ tiếng đàn !


Bác chẳng ở, dẩu van chẳng ở;
Tôi tuy thương, lấy nhớ làm thương,
Tuổi già, hạt lệ như sương,
Hơi đâu ép lấy hai hàng chưá chan ?

Tình Anh

Em thừa biết tình anh là gian dối
Nên không thèm đáp lại tình anh
Anh quay gót quên lời anh nói
Tự vạch trần bộ mặt sở khanh.
Top