Anh không thể quên em

Anh không thể quên em

Có lẽ nào anh chẳng thể quên em
Nỗi nhớ mong manh ngập hồn thơ dại
Cơn gió đi hoang thổi lòng anh lạnh mãi
Áng mây chiều thao thức mãi một niền thương
Anh đã đi qua hết cả con đường
Chỉ thấy bóng cây đổ dài trên cát
Qua rồi ư ? Cái thời khao khát
Những tâm tồn tha thiết ở trong nhau.

Em có bao giờ hiểu được nỗi đau
Trên bến vắng chỉ mình anh chờ đợi
Nắng đi rồi thuyền về trong bóng tối
Để mình anh bên nỗi nhớ bơ vơ .. ..
Anh có bao giờ anh nhớ nổi dòng thơ

Câu thơ cũ của một thời anh viết
Đêm lạnh lùng với niềm đau da diết
Ánh trăng buồn chấp chới ở đằng xa.
Nỗi nhớ cồn cào rồi cũng sẽ qua
Câu thơ cũ ngập ngừng vào dĩ vãng
Em xa rồi con đường chiều vắng lặng
Có lẽ nào anh không thể quên em …

Sưu tầm

Trả lời