Cây đòn gánh của Mẹ

Đôi thúng thóc càng to chiếc đòn gánh càng oằn
Nheo mắt mẹ cười
Lưng mồ hôi bết áo
Đã quen nắng mưa tần tảo
Mẹ nào có sợ ê vai
Tháng năm dày vết sần chai.

Cây đòn gánh của Mẹ

Cây đòn gánh của Mẹ

Chỉ thương cây đòn gánh
Dãi dầu nóng lạnh
Chung thủy theo người chẳng được nghỉ ngơi!

Rồi một đêm tối đất tối trời
Mẹ đi không về nữa
Cây đòn gánh xếp vào xó cửa
Thời gian lên nước bóng ngời…

Sau những vụ mùa tất bật mẹ ơi
Một hôm con vô tình soi mặt
Trong ánh hồi quang di vật
Lại thấy mẹ cười
Giữa những tràng hoa
Lấp loáng
Mồ-hôi-nước-mắt!

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng (Quảng Ngãi)

Để lại một bình luận