Đèn khuya

Tặng người đẹp trong tranh họa Thiếu nữ và hoa sen của Bùi Xuân Phái 


Đêm về qua phía nhà em, 
Thấy em còn thức chong đèn học khuya 
Hay là mải miết say mê 
Bài thơ trao vội lúc về học ư ? 

Bao năm trao đổi thư từ, 

Bao đêm thao thức làm thơ tặng nàng. 

Thôi về thu góp hành trang, 

Chu toàn khoa cử, xa nàng ít lâu. 

Bao giờ sự nghiệp đẹp mầu, 

Con đường danh phận bắt đầu thênh thang 

Nhờ người nói với mẹ nàng, 

Xin cho bên ấy được sang bên này. 

Bao giờ đẹp lá trầu cay, 

Quan viên hai họ vui ngày vu quy. 

Đâu còn thư nọ, thơ kia, 

Đâu còn phài thức đèn khuya một mình.


Cố Hoạ sĩ Bùi Xuân Phái (1920-1988), hoạ sĩ nổi danh được mọi người biết đến qua những bức hoạ về thành phố cổ Hà Nội. 

 
 
Nhớ cùng em dự hội làng Lim,
Kiều diễm ai ai cũng phải nhìn,
Lộng lẫy, tươi cười trong áo tím,
Người em hay chính đóa hoa sim.

Cờ phướn tung bay rợp ngả đường,
Đền chùa tấp nập khách hành hương.
Nơi nơi văng vẳng hò quan họ
Chất chứa tâm tình của luyến thương.

Kiệu hoa mở lối rước cầu kiều,
Nam nữ nhịp nhàng nhẹ bước theo
Điệu nhạc bát âm xen pháo nổ
Vẳng lại, đình xa tiếng trống chèo.

Cảnh chùa nhộn nhịp tự tinh mơ,
Thập điện lung linh khói tỏa mờ.
Thành khẩn thắp hương em khấn nguyện:
– Xin cho trọn kiếp đẹp trông chờ.

Mừng vui, nhí nhảnh bước chim non,
Cô bé ngây thơ mắt thoáng buồn:
– Em bắt đền anh mê nói chuyện,
Làm sao về kịp trước hoàng hôn ?

Anh tiễn tận nhà xin lỗi mẹ
Để người cả buổi phải chờ trông.
– Quá vui, thưa bác, nên về trễ.
– Bác biết mà con, đường chắc đông.

Tin tưởng là em bị mắng rồi
Làm anh ân hận mãi không thôi.
– Này anh, đừng có làm cao nhé,
Mẹ bảo sao con khéo chọn người.

Ngày tháng anh vui với sách đèn,
Mơ ngày nào đó nói yêu em.
Bao giờ hạnh phúc trong tầm với,
Anh chắc đời mình sẽ ấm êm.

Nhớ tới người em với nụ cười
Mỗi lần hoa tím nhuộm nơi nơi,
Yêu thương anh gọi thầm trong gió :
– Áo tím ngày xưa, áo tím ơi!


Đầu xuân 2001. 

Chờ mong

 
Giây phút êm đềm trôi quá mau,
Thời gian tình chớ nhạt phai màu.
Anh đi buồn tháng mình xa cách,
Em ở tiếc ngày ta có nhau.
Ngày đến chẳng màng hoa lối trước,
Đêm về không ngắm cảnh vườn sau.
Bao giờ anh nhỉ, mình xao xuyến,
Môi ấm tay êm, giã biệt sầu.

Chỉ tại nụ hôn đầu

Em hỏi anh: – Nếu tình ta dang dở, 
Cuộc đời anh còn lại sẽ ra sao ? 
-Anh bảo lòng hãy cố nén sầu đau, 
Ôn kỷ niệm cuộc tình thơ mộng cũ. 
 
Lòng thương tiếc hỏi mình trong tư lự:
Đâu chính là khởi điểm của yêu thương ?
Phải chăng em đã ban phát nụ hôn
Làm từ đó hồn anh như tê dại.
 
Kỷ niệm đẹp anh vẫn còn nhớ mãi:
Một buổi chiều sao cảm thấy cô đơn,
Hình như mình đang thiếu thốn yêu đương
Nên khao khát một bàn tay trừu mến?
 
Rồi lộng lẫy kiêu sa em hiện đến.
Cảm ơn Trời qua ngày tháng thân quen
Ngắm môi hồng như hoa nở hình tim,
Anh khẩn khoản, nụ hôn đầu đăm đuối!
Tay đan lại dung dăng qua đồi, suối
Theo dòng đời bơi lội giữa yêu thương.
*** 
Sắc đẹp em làm anh biết ghen tuông,
Giữa nhạc khúc, nói lên lời ly biệt.
Lòng nhủ lòng từ nay trong trọn kiếp
Không xin ai dù chỉ một nụ hôn
Vì, em yêu, người đẹp có biết không?
 
Hôn là nhóm ở trong lòng ngọn lửa,
Lửa yêu thương làm ấm áp con tim;
Vui bên nhau xa cách lại muốn tìm,
Môi xích lại, say sưa truyền hơi ấm.
 
Lửa dìu dịu trong cuộc tình đằm thắm
Nếu tưới bằng nhiên liệu của ghen tuông
Sẽ cháy bùng thành ngọn lửa điên cuồng
Thiêu rụi cả mọi lâu đài tình ái
Mà trọn kiếp không mong gì xây lại.
*** 
Thôi đau thương từ giã cuộc tình ta
Để mình anh đếm ngày tháng buồn qua
Trong tu viện của chính lòng anh đó.
 
Một người đẹp mai mốt dù có ngỏ
Tay búp măng muốn dìu bước cùng đi
Màn đêm về, nghiêng mặt chớp đôi mi,
Má áp nhẹ tim anh nghe kể truyện.
 
Thêm lần nữa một thiên thần xuất hiện
Hứa hẹn nhiều những ngày tháng say sưa;
Anh hân hoan hứa tận tụy đón đưa
Nhưng không nhận một ơn gì đền đáp
Dù chỉ là một nụ hôn ấm áp.
Xin khép mình trong nếp sống tự tu.
 
Em ngắt lời: -Nếu được nói thực ư,
Tu như thế chỉ gọi là tu hú.
 
Đào Tiến Luyện viết bài thơ này ngày 3 tháng tư năm 2003, sau cuộc đối thoại vui với người đẹp trong thơ.
Đăng trong tập thơ Đào Tiến Luyện: Thư gửi một người.

Hoa pháo hồng

Đài trang đôi mắt nhung huyền, 

Sao nhìn mà bắt ưu phiền tung bay, 

Diù tâm tư ngả mơ say 

Cho ta quên những tháng ngày long đong. 


Từ quan treo ấn thong dong 

Thả thuyền suối tóc xuôi dòng thần tiên. 

Mảng vui lạc ngả Đào Nguyên, 

Xin cho tá túc vì quên đường về. 


Xin cho được ngắm tóc thề 

Bờ vai e ấp lối về yêu thương. 

Xin cho được biết quê hương 

Của say mê với ghen tuông giận hờn. 


Xin cho diù bước hoàng hôn, 

Bên nhau riú rít dù đường còn xa. 

Cho thư sinh biết ngọc ngà, 

Đừng cho đau đớn xe hoa pháo hồng.

Hương cốm ngọt hay lời em ngọt

Nhớ hôm ấy vừa bước vào thư viện, 

Em lại gần: 

– Phiền anh chút được không ? 

Rồi từ tay người nữ sinh kiều diễm 

Trao cốm thơm mẹ vừa mới làm xong. 


Hương cốm ngọt hay là lời em ngọt, 

Gói lá sen hay gói ghém tâm tình. 

Tuy hai đưá nhưng suy tư là một, 

Cùng ước mơ thắm đẹp chuyện chúng mình. 


– Nếu mai mốt trong những lần cưới hỏi, 

Mẹ muốn anh có dẫn lễ cốm xanh, 

Sao tìm được cốm làng Vòng thơm mới 

Để làm vui những thực khách rất sành. 


– Hương cốm dẻo, em xin anh yên trí, 

Mẹ thương em đã chỉ rõ ngọn ngành. 

Em lén giúp xin anh đừng bật mí. 

Mến chúc anh sớm công toại danh thành. 


*** 


Hôm nay anh vui mừng về miền Bắc, 

Vẫn cốm xanh với hương vị ngọt ngào; 

Hương cốm ngát gọi sầu về chất ngất, 

Biết tìm đâu người em gái thuở nào ?

Lỗi hẹn với Hai sắc hoa tigôn

Kính tặng các bậc thầy cô, cha chú thuộc thế hệ cùng thời của T.T.KH. với sự ngưỡng mộ của hậu sinh.

Chim chiều sải cánh trốn hoàng hôn,
Chuông gửi không gian nhạc điệu buồn.
Nhìn giải mây mờ che đất nước,
Nghe chìm khát vọng tuổi yêu đương.

Quê mẹ lầm than nỡ lạnh lùng,
Đường vào quốc sử mặc rêu phong
Thôi đành lỗi hẹn người em gái
Gác lại một bên chuyện của lòng.

Nhí nhảnh hồn nhiên lúc cạnh tôi,
Nhìn đời là chuỗi những ngày vui.
Yêu nàng tôi muốn cho nàng biết
Nước mất tình nhà cũng mất thôi.

Giờ phút chia tay biết nói gì ?
Như say hương vị phút từ ly
Nàng cười: – Vạn lý dù ngăn cách
Chung thủy tình ta chẳng giảm suy.

Đời có học đâu chữ lỡ làng,
Ngày về khao khát đẹp yêu đương
Phong sương, cố quận tìm dư ảnh
Ước vọng tàn theo bụi cuối đường.

Nàng đã trao thề trả nắng thu,
Đốt thư tình cũ tự bao giờ,
Đã say hương ấm bên người mới
Nhắc chuyện ngày xưa với hững hờ.

Tôi đã yêu em cả cuộc đời
Đường duyên ai cản bước tình tôi ?
Ba cung sáu viện, ngàn hoa lệ
Xin đổi cho tôi lấy một người!

Đời nếu chỉ là trang tiểu thuyết
Thì xin viết lại chuyện ngày xưa:
Yêu thương đôi lứa trong tha thiết
Chẳng nói bao giờ phút tiễn đưa.

Em đã nói gì trước với tôi ?
Nhắc mà chi nữa chuyện xa xôi.
Đời người giây phút nhiều đau khổ
Là phút buồn thương chuyện đã rồi.

Cũng tưởng thời gian sẽ xóa mờ
Niềm đau dần vợi với tàn thu,
Càng tìm quên lãng càng nhung nhớ
Câu chuyện sang sông chẳng đợi đò.

Đau đớn người yêu đã lấy chồng
Tình ơi, tay trắng lại hoàn không!
Ta về ghi lại trong tâm khảm
Hình ảnh ngây thơ dưới nắng hồng.


Năm 1970, hoạ nguyên vần bài “Hai sắc hoa tigôn” của T.T.Kh.
Bài thơ “Hai sắc hoa tigôn” được đăng lần đầu tiên trên tuần báo “Tiểu thuyết thứ bẩy” tại Hà Nội năm 1937. Bài thơ họa được đăng trong tập thơ “Người em gái”, năm 1972.

Nhạc sĩ Phạm Duy phổ nhạc, cơ sở Luỹ Thầy phổ biến trong CD “Xin làm nhân chứng thời hoa mộng”.

 
 

Từ phút giây này gọi cố nhân

Có một nàng tiên đáp xuống trần,
Không may bùn lấm đọng đôi chân,
Đau buồn cất cánh về Thiên Quốc,
Sa xuống núi đồi giữa tiết xuân.

Cô đơn ẩn náu một nhà thơ,
Người đẹp bên mình tưởng giấc mơ,
Kim cương đáy suối làm vương miện,
Lóng lánh mắt huyền, đẹp ước mơ.

– Trên trời không có chuỗi kim cương,
Chỉ những ngôi sao sáng lạ thường
Và chỉ long lanh trong vũ trụ,
Không trên xiêm áo những công nương.
Bên nhau ríu rít tựa chim oanh:

– Mai mốt con mình sẽ giống anh
Xuất sắc văn chương, chiều chuộng vợ,
Giống em sắc đẹp, nét tinh anh.
Thượng Đế bắt duyên chỉ hạn kỳ,

Đành lòng hai đứa phải chia ly.
Cuộc tình nếu quả không tròn kiếp,
Âu yếm, mặn nồng có ích chi ?
Nhìn bóng người yêu khuất,…khuất dần,
Trong tim rơi rụng cánh hoa xuân.
Em ơi, nghĩ tới mà đau đớn,
Từ phút giây này gọi… cố nhân!

Viết trong chuyến thăm Sacramento, California ngày 27-7-2002 cùng với Kim Trung.

Về dinh


Có phải em, ngày xưa trên Thiên Quốc,
Một nàng tiên kiều diễm, dáng đoan trang,
Nơi Ngọc Ðiện tháng vài tuần thắp đuốc
Sáng Nguyệt cầu cho trần thế ngắm trăng.

Nhưng không may đêm Trung Thu, nguyệt thực (*),
Tay ngà không đẩy nổi trái đất đi
Làm trần gian chìm bóng đêm như mực;
Trẻ than phiền, Thượng Ðế biết nói chi ?

Ngài nổi giận, đày em vào trần thế
Ðẹp khung trời mầu trong trắng thân thương;
Người em gái hay đoá hoa diễm lệ,
Nàng tiên xưa hay hoa hậu Liên Trường ?

Em đã đến, xin em đừng về vội,
Lá si mừng vương gót ngọc xinh xinh
Cho thư sinh công thành vui mở hội,
Trải thảm hồng đón người đẹp về dinh.


(*) nguyệt thực: mặt trăng (nguyệt cầu) bị bóng trái đất che lấp.

Đào Tiến Luyện mến tặng những người đẹp liên trường. 

Người đẹp thành đô

Nàng là em gáí cuả Huyền Trân, 
Chiêm Quốc qua thăm chị một lần; 
Danh tướng nhà Trần trong biến cuộc 
Vội vàng chỉ cứu kịp Huyền Trân. 

Mình nàng ở lại với cô đơn, 

Nhớ nước, tâm tư thấm đọng buồn. 

Khuất giải sông Hồng, xa Trấn quốc, 

Đau thương nàng đã trút linh hồn. 


Thượng Đế cảm thương số kiếp nàng, 

Cho đầu thai lại tại Thăng Long 

Thành trang quốc sắc tô Hà Nội, 

Kiều diễm môi soi thắm sóng Hồng. 


Vài ba thế hệ một giai nhân, 

Đôi mắt buồn vương, sắc tuyệt trần; 

Đó chính là nàng trong tiền kiếp 

Người em diễm lệ cuả Huyền Trân.


24-9-2007 

Đào Tiến Luyện viết để kỷ niệm 700 năm, năm Huyền Trân Công Chúa được cứu thoát khỏi bị lên dàn hoả (1307-2007) và sau đó đưa về Việt Nam. 

Top