Gian dối

Ôm mặc cảm,,, chất chồng thành nổi nhớ,
Quặn thắt lòng từng cơn,,, ngỡ đê mê,
Tình thơ xưa,,,, lạc mất lối yêu về.
Thơ mộng cũ,,,, tràn trề lời gian dối,

Bên bến mới,,, thắm tình,,,, toan trách vội,,,,,
Trăng đâu hay đêm tối vẫn đợi chờ.?,,,
Liễu gục đầu ủ rũ chết trong mơ.,,,,
Mặc nhân thế,,, hững hờ ,,,, quên kỷ niệm!,,,

Những dịu ngọt ngày xưa,,, giờ tắt lịm,,,.
Phút mơ hoa chiều tím,,,,, cũng tan rồi,,,,.
Đêm mặn nồng,,,, theo ngày tháng phai phôi,,,,
Thu héo úa,,,cả chồi thu cũng héo,,,,
Lều tình cũ giờ hoang tàn lạnh lẽo.

Đâu còn chàng đọc sách thiếp quay tơ.,,,?
Thỉnh thoảng nàng sửa lại khúc tình thơ.,
Khung cảnh đó,,, dật dờ,,,,, mênh mang mãi…
Gom kỷ niệm, mặn mà xưa góp lại.

Thành rượu tình,,, chuốt cạn,,,,tự mình say.
Ta,,, biết rồi,,, ta có được hôm nay,,,
Là cũng bởi,,,, đoạ đày,,, duyên kiếp trước,,,,
Ta,,, không trách,,,, lỡ nhịp cầu ô thước,,,

Là tại người,,,, hay bởi,,,, tại,, vì đâu,,,,,,
Rượu mềm môi,,,đắng ngắt,,,,đắng đêm thâu,,
Nghe cay xé,,,, giọt sầu pha máu lệ,,,
Ta,,,, xót lắm,,, thương cho,,, đời dâu bể,,,,,
Ta,,, thương người,,, và,, thương cả cho ta,,,,,,,

Thơ +Nguyễn ngọc Hồng Phước__