Nếu biết thế sao gọi em người tình
Chua xót quá bờ môi xinh nứt nẻ
Quá khứ qua mình chẳng còn non trẻ
Nuối tiếc gì cho nhân thế xót xa
Có mối tình đẹp tựa một loài hoa
Mang sắc tím không nhạt nhoà năm tháng
Sao còn nỡ trao về em giọt đắng
Để nhau buồn trống vắng tận ngàn đêm
Đã biết thế sao còn đến… em đau
Muốn được yêu lại dày thêm ngang trái
Có một người khiến lòng đau tê tái
Ngọn lửa tình khắc khoải cháy tàn rơi
Có một chiều trong nỗi nhớ đầy vơi
Trên môi em nụ cười rơi lạc phố
Anh đã đến trao cuộc tình dang dở
Khúc hát xưa “tình lỡ ” đến nao lòng
Có một người đem nỗi nhớ ra hong
Nhặt lá vàng vừa đong đầy hạt nắng
Chẳng bên nhau mà nồng nàn năm tháng
Xua nỗi buồn những trống vắng dần qua
Có một người mãi là bản tình ca
Nghĩ về nhau trọn đời là sâu nặng.
Stam.