Chiều buồn chẳng thể viết thành thơ
Chẳng phải vì em đã hững hờ
Hay bởi duyên ta không chữ nợ
Mà vì lạc mất cả hồn thơ
Có phải tình anh đã lỡ trao
Chỉ như sương khói đọng bên rào
Đưa tay phủi sạch em đi tiếp
Để mặc anh sầu đứng ngó theo
Có phải anh nghèo chẳng có xe
Vi la biệt thự chốn xa hoa
Nên em quay gót không nhìn lại
Để áng thơ sầu mãi xót xa
Lữ khách chiều nay cứ vẩn vơ
Cuộc đời im ắng chỉ như mơ
Em như tia nắng hoàng hôn ấy
Chợt tắt trong ta mộng ước hờ
Liệu ta còn nhớ người tình phụ
Đã biệt theo chồng chốn viễn phương
Hỏi có còn không dòng lệ đẫm
Khi mà lỡ gặp có còn vương
VC