Tình chỉ đẹp khi vẫn còn dang dỡ
Nên bây giờ chút than thở cùng anh
Những lúc buồn thường thơ thẩn dạo quanh
Bao kỷ niệm cứ mong manh ẩn hiện
Mối tình đầu nên lòng hoài xao xuyến
Muốn quên đi nào phải chuyện dễ đâu
Kể anh nghe cho vơi nhẹ cái đầu
Em cũng biết, chắc anh “rầu” em lắm!
Nhớ ngày xưa đường dẫu xa vạn dặm
Chở em đi áo ướt đẩm mồ hôi
Anh đạp xe. em nghe tội….trời ơi!
Thương đứt ruột, thề không rời nửa bước!
Lòng nghĩ vậy, nhưng nào đâu có được
Bao dập dồn khi mất nước, bảy lăm
Anh vượt biên đã được mấy mươi năm
Em cũng thế, sống âm thầm xứ lạ!
Trời vào thu, khi ngẩn ngơ nhìn lá
Nhớ về anh lòng tạc dạ chẳng quên
Ước có nhau để em được bắt đền
Đòi đủ thứ, nếu anh rên…em khóc!
Rồi lại nhớ đến những ngày đi học
Đợi chờ nhau, thương trách móc nỉ năn
Giận điều chi, em chẳng nói chẳng rằng
Anh thì lại cứ lăng xăng…múa mép!
Bao kỷ niệm đến bây giờ vẫn đẹp
Biết khi nào lại được nép như xưa
Ngã vai anh, em kể chuyện nắng mưa
Ôi cái nhớ!….sao cho vừa giấy mực
Anh vẫn là người em thương yêu nhứt
Nên trong lòng mãi ray rứt không nguôi
Viết cho anh mà trong dạ buì ngùi
Nơi đất Úc…bao buồn vui anh hởi?
ST.