Những bài thờ tình hoa lục bình với kiếp trôi nổi, lênh đênh

Những bài thơ tình yêu hay viết về loài hoa lục bình, một loài hoa mà suốt đời mãi chỉ lênh đênh, trôi nổi cuốn theo dòng nước. Hình ảnh hoa lục bình giống như số phận của những người phụ nữ hồng nhạc bạc phận, cuộc đời họ mãi lênh đênh…

Những bài thờ tình hoa lục bình với kiếp trôi nổi, lênh đênh

KIẾP LỤC BÌNH
Thơ: Hoàng Lan

Cảm tác khi nhìn thấy cảnh Lục Bình trôi và bỗng dưng nghĩ đến cuộc đời thăng trầm phiêu bạt khắp Bắc, Trung, Nam của người cha kính yêu và rồi cuối đời vẫn mong muốn trở về sum họp cùng anh em họ hàng, quê hương bản quán..!

Nổi trôi một kiếp lục bình
Sông sâu nước chảy giữ hình dáng xưa
Dập dìu chìm nổi nắng mưa
Gió đưa sóng đẩy mà chưa bến bờ.

Hợp tan, tan hợp từng giờ
sương sa bão táp ai ngờ được đâu?
Kiếp người một cuộc bể dâu
Nổi lên chìm xuống khác đâu cánh bèo?

Đầu sông, cuối bãi lèo tèo
Xuôi lên ngược xuống ai chèo chống cho?
Mặc trời, mặc đất chẳng lo
Mây vờn gió quyện bo bo giữ mình.

Một đời một kiếp chung tình
Dù xuôi, dù ngược đinh linh một niềm
Về nơi chốn cũ chung miền
Giang sơn một cõi bình yên của mình.

KIẾP LỤC BÌNH
Thơ: Trần Quang Dũng

Tạo hóa ban cho kiếp Lục Bình
May nhờ rủi chịu số trời sinh
Tàn đông gửi phận trên dòng nước
Mãn hạ vùi thân dưới bãi sình
Nhạc Sĩ thương tình gieo ý đẹp
Thi Hào cảm mến dệt lời xinh
Vì mang biểu tượng loài chung thuỷ
Tháng lại ngày qua vẫn một mình.

PHẬN BÈO
Thơ: Lê Tấn Phượng

Lẻ loi cô độc một mình
Giữa dòng trôi nổi nhân sinh phận bèo
Ai người cho một bến neo
Để em khỏi kiếp bọt bèo nổi trôi?

Thân em trót đã khổ rồi!
Phận hoa theo nước buồn trôi tháng ngày
Lục Bình hoa tím đắm say
Nhưng em phải chịu kiếp này thế gian

Xuôi dòng theo nước phủ phàng
Đời không bến đỗ ngỡ ngàng duyên em
Ai về bến cũ chiều xem
Lục Bình ai nỡ quên em giữa đời…..???

TÂM SỰ LỤC BÌNH – Thơ: Kiều Hoa

Lục bình trôi dạt sớm trưa
Nước ròng nước lớn nắng mưa giữa trời
Bồng bềnh cuộc sống chơi vơi
Mặc cho gió đẩy sống đời gian nan.

Làm sao sánh với hoa lan
Được người chăm sóc vô vàn thương yêu
Lục bình nào được yêu chiều
Lại sợ mưa dập tiêu điều cánh hoa.

Lục bình cánh mỏng thiên Nga
Có màu tim tím khiến ta ưa nhìn
Thương cho số phận lục bình
Hoa nở khoe sắc muốn mình lung linh.

Bây giờ đã được vươn mình
Nhờ người quân tử có tình yêu hoa
Hoa giờ trông thật mượt mà
Khoe mình nắng ấm thướt tha gợi tình.

Lục bình nay đẹp lại xinh
Màu tím chờ đợi gợi mình thắm tươi
Em giờ đã có nụ cười
Tự tin sánh bước với người em yêu.

KIẾP LỤC BÌNH
Thơ: Lăng Thủy

Nước ngập tràn …lục bình dạt nơi đâu
Bập bềnh trôi giữa đục ngầu tơi tả
Mưa hay là nước mắt rơi lã chã
Dạt nơi nào… rồi hòa giữa hư vô.

Kiếp lục bình cứ để nước đẩy xô
Khi mưa lũ đầy ao hồ bão tố
Bầu trời kia từng đám mây loang lổ
Thương cuộc đời khốn khổ… lục bình ơi.

Người ta nghĩ mày chỉ thích rong chơi
Đơm hoa tím để mọi người say đắm
Có ai hiểu giữa dòng đời sâu thẳm
Dấu u hoài… thương lắm xót xa đau.

Thời gian ơi xin đừng vội qua mau
Để hoa tím đỡ úa nhàu kí ức
Một chút gì còn lại trong tiềm thức
Nhớ hay quên… đều nhức nhối tâm can.

NHƯ NHÁNH LỤC BÌNH
Thơ tình buồn: Nguyễn Hồng

Em ngỡ mình như khóm lục bình trôi
Lòng đau đớn khi xa rời bến cũ
Bao kỉ niệm trong tim còn ấp ủ
Của một thời quá khứ có ai hay

Sống bơ vơ len lỏi trên sông này
Nỗi ai oán đong đầy trong cõi dạ
Ly biệt rồi mỗi người đi một ngả
Kiếp lục bình sao chịu quá khổ đau

Tím màu hoa không đổi sắc thay màu
Luôn chịu đựng dãi dầu dù mưa nắng
Biết như vậy nhưng phải đành im lặng
Vì tình đầu tuy đẹp chẳng bền lâu..

HOA LỤC BÌNH
Thơ 4 chữ: Phạm Liên

Lục bình tim tím
Trôi giữa dòng kênh
Cuộc đời bồng bềnh
Trôi trên mặt nước.

Nếu mà vô phước
Gặp dòng xoáy sâu
Biết phải tìm đâu
Còn lâu mới thấy.

Nếu mà run rẩy
Đưa đẩy sình non
Cắm rễ đẻ con
Cây non tua tủa.

Nếu mà héo úa
Gặp đất phèn chua
Chưa kịp vui đùa
Đã thành mục nát.

Gặp nước biển chát
Chắc nát đời thôi
Cuộc sống nổi trôi
Biết đâu nguồn cội.

Nhìn bèo thấy tội
Lại ngẫm đời thôi
Ai thấy giống tôi
Thì like một chấm.

KIẾP LỤC BÌNH
Thơ: Ngọc Hồi

Lênh đênh con nước triều dâng
Bềnh bồng xuôi dạt xót thân lục bình
Lá màu xanh biếc lung linh
Hoa tim tím nhớ gợi tình thủy chung

Đường đời khắp nẻo mông lung
Nổi trôi viễn xứ chập chùng bến mơ
Thuyền kia lướt sóng xô bờ
Hoa nghiêng dáng đợi tình chờ duyên ai

Trời chiều nhẹ thoảng mây bay
Lòng ta chợt nhớ miền Tây thuở nào./.

THƯƠNG LOÀI HOA TRÔI – Thơ: Nghĩa Bùi


Có một loài hoa vừa trôi vừa nở
Em lấy chồng rồi anh ở vậy thôi
Nữa mai thương đứng nhớ ngồi
Biết loài hoa ấy vừa trôi vừa buồn…

Hoa quê tên gọi Lục Bình
Đậm đà sắc tím tượng hình thủy chung
Dù cho mưa gió bão bùng
Trôi đi vẫn nở tận cùng sông xa

Lục bình hoa tím quê nhà
Lênh đênh mưa nắng đậm đà bền lâu
Xa nhau chôn mối tình sầu
Thương loài hoa tím dãi dầu trên sông.

PHẬN EM – Trương Văn Điền
Lênh đênh sông lạch, hồ ao.
Vẫn nguyên màu tím thuở nào mẹ cha.
Mượt mà mát dịu, kiêu sa
Nông thôn, phố thị gần xa xiêu lòng.

Tính lành gạn đục, khơi trong.
Bão giông, mưa nắng theo dòng sinh sôi.
Xin đừng miệt thị người ơi.
Một đời bèo dạt, hoa trôi cam đành.

Mong người gọi đúng thực danh.
LỤC BÌNH hoang dã cũng thành thơ ca.

NHƯ CÁNH LỤC BÌNH
Thơ: Nhật Lệ

Cuộc đời trôi nổi mênh mông
Xót xa cho phận bềnh bồng vô duyên
Yêu người mong phút thuyền quyên
Nhưng sao chỉ nhận ưu phiền trong tim

Cố công dầy sức đi tìm
Ước mơ nhỏ bé đang chìm tháng năm
Hạnh phúc nào quá xa xăm
Người ta khuất bóng bặt tăm bỏ mình

Thân tôi như cánh lục bình
Trên sông bát ngát lặng thinh chốn này
Rộ hoa cho bướm vui say
Rồi khi hết mật chờ ngày lãng quên

Dòng lệ chảy ngược lên trên
Bàn tay níu giữ bấp bênh mối tình
Hãy đưa tôi đến bình minh
Để tôi thấy nó đẹp xinh thế nào

Ai trong êm ái ngọt ngào
Sao tôi mang nặng nỗi đau…lục bình…/.

LONG ĐONG NHƯ CÁNH LỤC BÌNH – Thơ: Toàn Tâm Hòa


Anh về tìm lại dấu yêu
Hoàng hôn tím cả trời chiều buồn tênh
Sông chiều lặng gió mông mênh
Con đò rẽ nước lênh đênh ngược dòng

Từ ngày em bước theo chồng
Như con sáo sậu sổ lồng bay xa
Câu hò chiều vọng ngân nga
Mà quay quắt nhớ người ta não lòng

Tôi về ngồi tựa bến sông
Nhớ từng kỷ niệm đếm đong một mình
Nhìn theo những cánh lục bình
Thấy đời đầy những gập ghềnh truân chuyên

Em đi xây mộng thuyền quyên
Có khi nào nhớ một miền xa xưa
Con sông, bến nước, rặng dừa
Những đêm trăng sáng đong đưa trao tình

Thấy mình phận số chênh vênh
Thân như những cánh lục bình long đong
Xuôi theo nước lớn, nước ròng
Cuốn trôi hết tuổi xuân hồng đơn côi

Tôi tìm ký ức xa xôi
Một thời hoa mộng xa rồi còn đâu!.
HOA LỤC BÌNH – Thơ: Phan Thanh Tùng
Thân em như cánh lục bình
Nổi trôi con nước duyên tình lẻ loi
Phận đời bèo dạt mây trôi
Nên em đâu dám màng nơi sang giàu…

Lỡ yêu sai mối tình đầu
Nên em trôi nổi chân cầu, bến sông
Mỗi khi con nước lớn ròng
Em lên em xuống bềnh bồng thế thôi.

Thân em hèn hạ anh ơi
Nhưng em vẫn giữ cho đời mảng xanh
Ba chìm, bảy nổi lênh đênh
Đến mùa hoa tím chòng chềng lòng ai..?

Đợi gì trong đám con trai
Qua cầu rút ván bi hài mình em
Xát thân bèo bọt yếu mềm
Nát tan hóa tí bùn nhèm đáy sông!

Em mơ có một mảnh Chồng
Quàng lên áo phụ tan bồng lệ rơi
Em nguyện đến hết kiếp người
Kiếp sau em vẫn yêu người ấy thôi…!

LỤC BÌNH TRÔI – Thơ: Diệp Ly


Lục bình trôi sao không trôi mãi
Nợ duyên chi tấp bãi tình sầu?
Một đời sóng gió bể dâu
Hoàng hôn thăm thẳm tím màu vấn vương

Nhìn con nước luyến thương mùa nhớ
Để sông sâu bên lở bên bồi
Đôi dòng trong đục nổi trôi
Ước mơ ngày cũ xa xôi nghìn trùng.

Cung ai oán tơ chùn phím rã
Màu thủy chung tơi tả cánh buồn
Cảm thương chớp bể mưa nguồn
Xót thân bèo bọt đoạn trường tình riêng.

Mùa nước bạc tơ duyên đứt đoạn
Bến bờ xa bão loạn từng cơn
Đa đoạn nặng tiếng tủi hờn
Lục bình trôi giạt cuối đường nợ duyên.

HOA LỤC BÌNH
Thơ: Nguyễn Đình Huân

Về miền Tây ngắm cánh lục bình
Bông hoa tim tím mỏng xinh xinh
Lững lờ trôi nổi theo dòng nước
Mơn man gió thổi cánh rung rinh

Suốt đời theo dòng nước nổi trôi
Mặc kệ nắng mưa mặc sự đời
Không bến không bờ hoa vẫn tím
Giống như người con gái quê tôi

Em cũng vô tư giữa dòng đời
Trên con xuồng nhỏ, mái chèo bơi
Vớt lục bình, hái bông điên điển
Vui cùng con nước lúc đầy vơi

Lần trước gặp em ở chốn quê
Cô gái miền tây mái tóc thề
Miệng em chúm chím xinh xinh quá
Nụ cười toả nắng thật đê mê

Hôm nay nhớ em lại trở về
Tìm em không gặp thấy buồn ghê
Hỏi người xung quanh tôi mới biết
Em đã theo chồng bỏ chốn quê

Người ta mai mối bán em đi
Em quá ngây thơ chẳng biết gì
Theo chồng ngoại quốc em xa xứ
Nơi xứ người lệ ướt hoen mi.

Chùm thơ lục bát viết về Hoa Lục Bình thật cảm xúc

THƯƠNG LẮM LỤC BÌNH
Thơ lục bát: Diệp Ly

Thương sao thân phận lục bình
Nổi trôi nước bạc lênh đênh tháng ngày
Tím trời tím đất tím mây
Tím mơ tím mộng tím say lòng người.

Bình yên sắc thắm rạng ngời
Qua cơn dông bão tả tơi cánh sầu
Thân bèo trôi giạt về đâu?
Sắc phai hương nhạt bạc màu thủy chung.

Ai người đổi dạ thay lòng
Để tình dang dở long đong tháng ngày
Đường xa hút cánh chim bay
Độc hành đếm bước ai hoài tháng năm.

Hoa ơi chớ vội nản lòng
Bình mình còn đến nắng hồng còn tươi
Màu hoa trong gió rạng ngời
Bến mơ trời mộng người người mến thương.

Lục bình thêm sắc thêm hương
Tím mùa yêu mới, tìm đường thủy chung.

LỤC BÌNH ƠI – Thơ lục bát: Đàm Mai Phương


Lục bình trôi dạt về đâu?
Cánh hoa tim tím nặng sâu nghĩa tình
Vươn lên đón ánh bình minh
Lá xanh xanh ngắt một mình khoe hương

Lẻ loi sông nước đêm trường
Mà sao quyến rũ thân thương lạ kỳ
Trải qua bão táp quản chi
Ngược xuôi nếm trải xuân thì chẳng phai

Dòng sông trong mát mơ hoài
Nhiều khi phiêu bạt đợi ai bên hồ
Có khi ở tận ven đô
Cuốn theo dòng chảy nhập nhô dạt dào

Bao ngày nàng vẫn khát khao
Được trìu mến hỏi ngọt ngào vài câu
Trăng thanh gió mát chẳng sầu
Ngàn hoa tim tím một màu thủy chung!.

TÂM SỰ LỤC BÌNH – Thơ lục bát: Nguyễn Đình Huân


Trên sông có một loài hoa
Vừa trôi vừa nở mặn mà chân quê
Chiều chiều ra đứng chân đê
Nhìn theo hoa tím trôi về nơi đâu

Xứ người em đã làm dâu
Bỏ anh ở lại nỗi sầu lênh đênh
Như bông hoa tím bồng bềnh
Lục bình ơi! đứng ven kênh anh chờ

Hoàng hôn buông xuống tím mờ
Ngóng em chỉ thấy lập lờ bèo trôi
Em về đâu giữa dòng đời
Bên sông anh thấy mưa rơi trong lòng

Em về nơi ấy vui không
Có được hạnh phúc bên chồng xứ xa
Có khi mô chợt nhớ nhà
Nhớ lục bình tím loài hoa quê mùa

Nhớ anh hàng xóm ngày xưa
Chèo con xuồng nhỏ đón đưa đi về
Khi xưa em đã hẹn thề
Mai sau em sẽ là thê của chàng

Bây giờ em đã sang ngang
Tình sao cay đắng bẽ bàng người ơi.

TÍM LỤC BÌNH
Thơ: Hoàng Nguyễn

Sinh ra là phận lục bình
Đã trôi đã nổi lình bình trên sông
Hoa đây tím cả một dòng
Tím buồn tím đợi tím mong tím chờ

Lục bình vẫn đẹp như mơ
Là loài bèo nước hoa lờ lững trôi
Hoa không cảm chút thiệt thòi
Vẫn xanh vẫn tốt chẳng coi thường mình

Hoa đưa trước gió rung rinh
Hoa theo con nước dập dình trôi đi
Dẫu cho gió đẩy sóng ghì
Thì hoa vẫn cứ nhu mì khoan thai

Hoa mang màu sắc u hoài
Một lòng chung thủy chưa phai bao giờ
Hoa đi vào những vần thơ
Là màu loang tím mộng mơ lục bình

Trên dòng sông nhỏ quê mình
Lục bình xanh ngắt tím tình quê hương
Người đi dẫu cách dậm trường
Nhìn dòng tím lục bình thương quay về.

MỘT KIẾP LÊNH ĐÊNH
Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn

Đời bọt bèo đành chịu kiếp lênh đênh
Và trôi nổi bồng bềnh theo sông nước
Sống bơ vơ giữa cuộc đời xuôi ngược
Thầm lặng lau giọt nước mắt đời mình.

Sương vẫn còn đọng chiếc lá lung linh
Làn gió thoảng đong tình hoa bẽn lẽn
Mấy mươi năm lệ hoen mi thầm lặng
Mong lời yêu như Trăng khuyết lại đầy.

Yêu thương mình ngày ấy vẫn còn đây
Nhưng duyên lỡ đọa đày lên thân xác
Chẳng thành đôi anh lạc loài trôi dạt
Sống lang thang tan nát nửa linh hồn.

Kỷ niệm giờ phải đành chọn vùi chôn
Tình yêu đã không còn thôi bước tiếp
Nợ chẳng duyên mình lấy đâu còn dịp
Đời bọt bèo đành chịu kiếp lênh đênh.

TÍM LỤC BÌNH
Thơ: Tạ Công Khang

Bởi yêu mầu tím thiết tha
Bâng khuâng lại nhớ Tím hoa Lục Bình
Nổi trôi mặt nước mưu sinh
Giữa dòng trong đục vươn mình nở hoa…

Biết phận mình chẳng cao sang
Bồng bềnh theo nước chẳng màng lợi danh
Một mầu tim tím mong manh
Dãi dầu mưa nắng cam đành phận thôi

Thương thay phận gái em tôi
Một đời lưu lạc dạt trôi lục bình
Dòng đời xuôi ngược – ngược xuôi
Chân quê ngay thẳng giữa đời lênh đênh.

Để lại một bình luận