Có những nỗi nhớ chẳng biết gọi tên
Cứ cồn cào da diết
Tình yêu ngày xưa như làn mây trắng
Trôi mất rồi em có tiếc không em?
Có những nỗi nhớ không thể nào quên
Cứ ùa về lặng lẽ
Như chiều nay
Khi gió về hương hoa bay nhè nhẹ
Em còn nhớ không em?
Có những nỗi nhớ chẳng biết gọi tên
Từ khi em đi không lời tạm biệt
Ngày tháng dần trôi
Em ở phương xa chắc nào có biết
Anh luôn nhớ về em.
Có những nỗi nhớ không thể nào quên
Nhớ giàn quỳnh anh, nhớ bằng lăng hoa sữa
Nhưng dường như chỉ là tình đơn phương thầm lặng
Em nào có nhận ra?
Có những nỗi nhớ chẳng thể nào xa
Dù anh cố quên muốn xóa đi hình bóng
Nhưng thời gian cứ mang về những khoảng không vô tận
Để anh trôi vào nhạt nhòa yêu thương.
Nỗi nhớ màu gì, nỗi nhớ không tên?
Trắng xóa mong manh, tím buồn chờ đợi
Chút tình nhỏ sao nhẹ như làn khói
Yêu dấu xa vời, nỗi nhớ không tên.