Qua rồi cái tuổi đôi mươi
Qua rồi cái tuổi hay cười mộng mơ
Qua rồi cái tuổi dại khờ
Qua rồi cái tuổi đợi chờ được yêu
Qua rồi vách là cột xiu
Qua rồi nắng sơm mưa chiều chân quê
Qua rồi năm tháng ê chề
Qua rồi những buổi đi về lẽ loi
Qua rồi cuộc sống đơn côi
Qua rồi những buổi trăng soi lạnh lùng
Qua rồi hỡi khách tình chung
Qua rồi ngày ấy ung dung tung hoành
Qua rồi em có biết không
Qua rồi những buổi chiều đông một mình
Qua rồi những giấc mơ xinh
Qua rồi một kiếp chung tình sắc son
Qua rồi tuổi trẻ đâu còn
Qua rồi hương sắc mỏi mòn tàn phai
Qua rồi những buổi sớm mai
Qua rồi một thuở đắm say mộng lành
Qua rồi nắng ấm trời xanh
Qua rồi ngày ấy duyên lành đắp xây
Qua rồi nhưng vẫn còn đây
Qua rồi nhưng thấy mắt cay lệ nhòa.