Thơ buồn tàn tro

Em đi để lại con đường
Hàng cây đứng đó bên đường chơi vơi
Gió lay từng chiếc lá rơi
Cơn mưa mùa hạ cuối trời đìu hiu

Ngày xưa em thật mĩ miều
Hào hoa hương sắc ít nhiều đẹp đôi
Ngày xưa em đến bên tôi
Như làn gió nhẹ cho tôi phiêu bồng

Duyên tình ấp ủ những mong
Tình sâu nghĩa nặng trong lòng còn ghi
Bây giờ em đã ra đi
Sang sông để lại sầu bi tim nầy

Mong sao hoa lá cỏ cây
Bốn mùa tươi tốt từ đây tới già
Còn tôi nhớ mãi tình xa
chôn vào kỷ niệm tình ta với người
bao giờ cây chết lìa đời

mới thôi không đứng dưới trời đợi em .

Ta gửi cho ai

Ta gởi vào đây, chút ngọt ngào

Gởi tình muôn lối, mộng chung đôi

Gởi em tất cả, những bồi hồi

Để mai phương ấy, người đẹp đôi

Ta gởi vào mây, chốn xa xôi

Gởi đi tất cả, những mặn mòi

Gởi lại cho ta, chút đơn côi

Để ta trở lại, kiếp hoa rồi

Ta gởi cho ai, ngày đẹp nắng

Gởi giọt sương mai, đọng hương lài

Gởi em một chút, tình nhạt phai

Để ta còn có, một ngày mai

Ta gởi cho đời, những sớm mai

Gởi em tron kiếp, những đêm dài

Gởi tình ân ái, gởi tương lai

Để ta sưởi ấm, lòng lữ khách

Ta gởi cho em, gởi trọn đời

Gởi đi tất cả, những chơi vơi

Gởi xong ta lại dệt mộng đời

Để ngày mai đó đất thơm hơi./.

Qua rồi

Qua rồi cái tuổi đôi mươi
Qua rồi cái tuổi hay cười mộng mơ
Qua rồi cái tuổi dại khờ
Qua rồi cái tuổi đợi chờ được yêu
Qua rồi vách là cột xiu
Qua rồi nắng sơm mưa chiều chân quê
Qua rồi năm tháng ê chề
Qua rồi những buổi đi về lẽ loi
Qua rồi cuộc sống đơn côi
Qua rồi những buổi trăng soi lạnh lùng
Qua rồi hỡi khách tình chung
Qua rồi ngày ấy ung dung tung hoành
Qua rồi em có biết không
Qua rồi những buổi chiều đông một mình
Qua rồi những giấc mơ xinh
Qua rồi một kiếp chung tình sắc son
Qua rồi tuổi trẻ đâu còn
Qua rồi hương sắc mỏi mòn tàn phai
Qua rồi những buổi sớm mai
Qua rồi một thuở đắm say mộng lành
Qua rồi nắng ấm trời xanh
Qua rồi ngày ấy duyên lành đắp xây
Qua rồi nhưng vẫn còn đây
Qua rồi nhưng thấy mắt cay lệ nhòa.

Tâm sự kẻ độc thân

Độc thân buồn lắm ai ơi
Nhưng mà được cái thảnh thơi cuộc đời
Không mơ những chuyện xa vời
Biết ngày mai đó cuộc đời ra sao
Sáng ra thịt nướng bún xào
Chiều về cơm bụi cháo rau lề đường
Một mình một ngựa vững cương
Ngao du khắp chốn thiên đường nơi đâu
Đôi khi có chút buồn rầu
Nhưng mà chuyện vặt chẳng sầu được ta
Ngày sau ai chẳng ra ma
Bây giờ còn sống thì ta còn làm
Rượu bia, bia rượu chẳng ham
Tại vì tiếp bạn phải làm ít ly
Độc thân vui tính nhiều khi
Đêm về lặng lẽ tức thì buồn hiu.

Thơ tình thương

Thương em thương đến bao giờ

Thương em anh vẫn đợi chờ từng đêm.
Thương sao vạt nắng bên thềm
Thương sao trăng khuyết êm đềm dần trôi.

Thương người cuộc sống đơn côi

Thương ai kiếp sống nổi trôi cơ hàn.
Thương người duyên nợ dỡ dang
Thương người một kiếp hồng nhan bạc phần.

Thương cha năm tháng tảo tần

Thương mẹ khó nhọc muôn phần đắng cay.
Thương người chìm đắm cơn say
Thương cho một kiếp đọa đày tấm thân.

Thương người như thể thương thân

Thương người như thể một phần của tôi
Thương người ở chốn xa xôi
Thương chăn gối lẻ đơn côi lạnh lùng.

Thương cho một kiếp tình chung

Thương cho một kiếp lạnh lùng tình yêu.
Thương nhiều chẳng nhận bao nhiêu
Thương rồi lại để điều hiu tháng ngày.

Thơ buồn trái tim đau

Thức suốt đêm nay, nhớ một người.
Một người tôi nhớ, ở xa xôi.
Trăm năm tình vẫn, duyên còn thắm.
Thương phận má hồng, lạnh gối chăn.
Một mai tình cũ, không còn nữa.
Vẫn mãi trong tôi, một bóng hình.
Em đi đường ấy, vui duyên mới.
Lối cũ tôi về, bước lẻ loi.
Xưa nay nhân thế, đau tình lỡ.
Nước mắt đêm thâu, mặn môi mềm.
Tình yêu đẹp nhất, khi còn thắm.
Vạn trái tim đau, biệt li tình.
Núi cao cho mấy, tình hơn núi.
Biển rộng sông sâu, sóng bạc đầu.
Xa mạc mênh mông, chôn tình ấy.
Biển cạn non mòn, tình vẹn nguyên.
Tình yêu chất chứa, trời thương nhớ.
Vạn kiếp trùng lai, ước một ngày.
Thương ai phận gái, con bồng bế.
Một trái tim yêu, vương chút tình.

Thơ học trò hạ buồn

Hạ buồn phượng vĩ đơm hoa
Ve ngân khắp lối trường xa cô thầy
Yêu thương năm tháng đong đầy
Xếp trang sách nhỏ chia tay bạn bè
Sân trường rợp bóng hàng me
Tươi màu phượng vĩ ngày hè nắng trong
Tình thư năm ấy còn không
Bâng khuâng nhặt cánh phượng hồng thắm tươi
Trao nhau ánh mắt nụ cười
Chia tay trường lớp đôi nơi hướng đời.

Thơ vui đàn bà

Đàn bà làm khổ đời ta.
Mỗi đêm đều muốn một ca mới khò,
Năm đầu, cơ bắp phình to,
Năm sau, xương xóc, lò xo, nổi đầy,
Tưởng đâu được vợ là hay,
Ai ngờ bị vợ đọa đày tấm thân,
Trước đây mình nghĩ không cần
Đến khi lớn tuổi sợ gần, sợ xa
Sợ khi đến lúc đã già
Sợ khi sức yếu, sợ nhà trống không
Sợ không có trẻ nối dòng
Sợ khi ngã xuống không người tiển đưa
Giờ thì lại sợ hơn xưa
Sợ tiền không đủ, để đưa cho bà
Làm về phải cuối đầu thưa
Xong rồi phải móc, tiền đưa cho bà
Mỗi đêm còn phải mát xa
Hầu hạ không tốt ,bà la vỡ nhà
Anh ơi, anh hỡi, anh à
Anh làm như thế mới là đàn ông
Tôi ngồi nghĩ chuyện lòng vòng
Phải chi ngày trước, tôi không cưới bà
Cưới bà giờ khổ chết cha
Muốn đi với bạn phải ra xin tiền
Cầm tiền bà ngó hơi nghiên
Đi đâu mà phải xin tiền vậy anh
Tôi rằng đi uống cà phê
Có thằng bạn cũ mới về rủ anh
Rủ anh thì nó trả tiền
Mắc chi mà phải xin tiền của tui
Xin tiền giằng túi mà thui
Nếu bà không có thì tui ở nhà
Ngày mai đi tiệc ở xa
Bà đừng có nói nhà ta hết tiền
Bao năm làm lụng triền miên
Hôm nay đi đám tiền đâu hỡi bà
Đi ăn đám giổ người ta
Nhậu cho say tít, về nhà nửa khuya
Bà ngồi bà chỉ vô kia
Để tôi thay áo, lột giày cho ông
Hôm nay bà xã tốt không
Tưởng đâu được phước, ai ngờ, ý cha
Bà đè tôi xuống tấm ga
Bà bắt tôi trả đúng bài mới tha
Một là ngực, miệng, cổ, tai
Hai là âu yếm ,mặn nồng, vuốt ve
Thứ ba ông phải nhiệt tình
Giờ tôi đã xỉn xin bà tha cho
Bà rằng bà vẫn không tha
Bà đè tôi xuống mà tra nó vào
Thụt vào chẳng thấy nó ra
Để luôn trong đó cho bà biết tay
Hôm nay tui nhậu hơi say
Nên không có hứng thụt ra thụt vào.
Cho tui xin nghỉ chút nào
Để tui nằm xuống bà nhào lên trên
Xuýt xoa cái miệng bà gào
Để tui cầm súng kẹo chì nhả ra
Hôm nay ăn giỗ ở xa
Đi về say xỉn mà bà chẳng tha
Ngày xưa trai tráng đẩy đà
Giờ còn chút xíu ra luôn cho bà.
Ngày mai tui nghỉ ở nhà
Bỡi đâu còn sức mà ra đi làm
Bà mua dùm mấy trái cam
Để tui tẩm bổ mà kham cho bà
Làm chồng thê thảm thế sao
Ban ngày cuốc đất đào ao
Ban đêm hầu hạ chịu sao nổi bà
Xài thì cũng phải trừ hao
Có nhiêu làm hết ngày sau còn gì.
Thơ con cóc đọc chơi đỡ buồn

Nỗi nhớ mùa hoa phượng

Phượng ơi phượng nở lâu rồi
Mà sao tim thấy bồi hồi nhớ thương
Phượng rơi khắp vạn nẻo đường
Cho tà áo trắng vấn vương tuổi ngà
Sân trường thắm sắc màu hoa
Ve sầu rĩ rã thiết tha nỗi lòng
Nhớ mùa phượng vĩ đơm bông
Nhớ cô bạn gái mà hồng xinh tươi
Môi xinh duyên dáng em cười
Cho ai đắm đuối bên người mê say
Cho màu phượng mãi không phai
Cho ta ấm mãi vòng tay năm nào./.

Góc phố ngày xưa

Con đường nào tuy lạ mà quen

Chiều buông phố vắng đã lên đèn

Tìm nhau đi dưới trời mưa gió
Thấm lạnh vai người buốt tim tôi
Góc phố ngày xưa những bồi hồi
Giờ còn đâu nữa đã xa xôi
Người sang bến khác vui duyên mới
Mỏi gót đăng trình tôi với tôi
Hương yêu vừa chớm sao vụt tắt
Hoa mới ngát hương đã vội tàn
Tình vừa sum hợp vội lìa tan
Để lại trong ta những muộn màng./.
Top