Hoa tím vươn tường – Thơ Buồn

Hoa tím vươn qua tường
Như lòng em ngóng đợi
Lời anh hẹn hôm nào
Ngày càng xa vời vợi…

Ra bờ đê em nhớ
Vạt có xanh ta ngồi
Ra bến sông em nhớ
Ngày anh tập em bơi!

Tháng ngày vô tình trôi
Tóc xanh dù điểm bạc
Khước từ bao người khác
Em chỉ chờ anh thôi!

290816

Màu thu – Thơ Buồn

Trái hồng thắp đỏ đèn lồng
Trái na mở mắt, liếc bông cúc vàng
Đậu biếc tím ngát leo thang
Mướp đơm thêm nụ trên giàn rung rinh
” Mắt tôm” vàng nghệ xinh xinh
Bên giò lan tím lung linh hé cười
Sung non lấp ló mấy chồi
Cơm dừa trắng tựa mây trôi bềnh bồng
Trời xanh, cao vút mênh mông
Mải mê cánh ngói thong dong từng bầy
Hương sữa chợt thoảng đâu đây
Kìa! Hoa từng đĩa, vun đầy cốm non
Lá khô xào xạc lối mòn
Bờ tre dế hát, ru hồn tỉnh say…

Tàn sen, hè đã cạn ngày
Heo may mở bức tranh, đầy màu thu!k



Cuối mùa hò hẹn – Thơ Buồn

Cuối mùa hò hẹn

Tính anh nhút nhát đã lâu
Vào nhà chẳng dám nói câu hết lời
Tỏ tình cứ lúng túng thôi!
Nghe tiếng chó sủa liên hồi lại run

Trăng mờ bên gốc cây sung
Hẹn em ngoài ngõ ta cùng tâm tư
Bàn tay mười ngón,dường như…
Nhìn nhau lại thấy dư dư,thừa thừa

Thương thương, sớm sớm, trưa trưa…
Năm năm,tháng tháng, nắng mưa tâm hồn
Đêm tàn lởn vởn hoàng hôn
Mắt em đọng giọt dỗi hờn phải không?

Yêu em,anh vốn thiệt lòng
Lời thì ít ỏi,lòng vòng đâu đâu?
Mơ ngày bắc vạn nhịp cầu
Anh về đem nốt trầu cau vôi nồng

Xe hoa li rượu đêm đông
Ru nhau vào mộng môi hồng vương tơ
Ngày 3/7/2016

Thiên Ân ( Bình Dương)

Nỗi đau – Thơ Buồn

Có những nỗi buồn ta chẳng thể gọi tên
Chợt thoáng qua tim rồi biến thành khoảng lặng
Giữa phố đông người tâm hồn ta trĩu nặng
Giữ cho riêng mình chẳng muốn nói cùng ai

Cuộc sống bôn ba đầy ắp những buồn vui
Những nỗi đau dài niềm vui thì ngắn ngủi
Trải qua một lần có thể dài mãi mãi
Giấu giếm vào trong trai sạm cả tâm hồn

Có những nỗi buồn ta gọi là cô đơn
Chẳng có một ai ở cạnh bên san sẽ
Sướng vui hay yếu mềm chỉ mình ta lặng lẽ
Thế giới muôn trùng ta bé nhỏ bơ vơ

Trải bao cuộc tình trai sạm cả ước mơ
Đánh mất niềm tin nơi bến bờ hạnh phúc
Gió lạnh giá đông cũng khiến lòng đổ gục
Ta tự nhốt mình vào tù ngục bóng đêm

Có những nỗi buồn đau và rất dịu êm
Khi một ngày kia con tim yêu thầm lặng
Một bóng hình xa một nụ cười tỏa nắng
Biết nhớ một ai nhưng chẳng dám tỏ bày

Có những nỗi buồn thoảng như gió heo may
Qúa khứ chìm sâu bỗng một ngày thức tỉnh
Ta đã quá quen như một phần định mệnh
Nghĩ đã quên rồi nhưng lòng vẫn nhớ bao lâu

Có những nỗi đau khi lòng chẳng biết đau
Lại khiến hồn ta vỡ tan tành nát vụn
Cái cảm giác đau vẫn hay thường đến muộn
Sau nỗi bàng hoang, đau không thể đau hơn

Khi nỗi đớn đau đã biến thành thói quen
Thành vết chân chim trên khuôn mặt mỗi người
Thành tóc pha sương thành tâm hồn đá sỏi
Ta mới hiểu đời không phải chỉ niềm vui
(Người Viết Thơ Đau)

Hạnh phúc ơi mi trốn ở đâu rồi

Hạnh phúc ơi mi trốn ở đâu rồi

Hạnh phúc ơi mi trốn ở đâu rồi
Mà ta kiếm nửa cuộc đời chẳng thấy
Tình yêu ơi sao xa vời đến vậy
Yêu chân tình rồi đổi lại đắng cay

Nỗi đau ơi sao mi vẫn còn đây
Nhàu nát ta đến hao gầy mỏi mệt
Đeo bám ta để làm gì chẳng biết
Mặc dù ta đã căm ghét từ lâu

Niềm vui ơi mi trốn ở nơi đâu
Sao không đến thế niềm đau tan vỡ
Xoa con tim vẫn quắt quay nhung nhớ
Bình yên đi không trở lại lần nào

Qúa khứ à sao mi vẫn hằn sâu
Vào tâm hồn đã từ lâu trai sạm
Ta đâu phải là một người can đảm
Để nhìn vào những ám ảnh xa xưa

Cuộc đời à sao vẫn thích đẩy đưa
Khi vết thương vừa mới liền trở lại
Đã đẩy ta vào tình yêu cạm bẩy
Để thêm lần ta nhận lấy tổn thương
(Người Viết Thơ Đau)

Những lúc buồn – Thơ Buồn

Những lúc buồn tôi chỉ muốn ngủ thôi

Nhắm mắt vào ngủ một giấc thật say

Quên đi hết những đắng cay mỏi mệt
Vết thương sâu hằn vào con tim chết
Đủ làm lòng khánh kiệt những mộng mơ

Có gì vui mà khắc khoải mong chờ
Để nhớ mong cũng chỉ là vô nghĩa
Khi yêu thương chỉ đến từ một phía
Điều cuối cùng là cô lẽ đơn côi

Nhắm mắt vào bỏ lại những đầy vơi
Những âu lo của cuộc đời bèo dạt
Đã nhận đủ những tổn thương mất mát
Mệt mỏi rồi cần một chút bình yên

Không thể quên ngủ vùi chắc sẽ quên
Lòng nhói đau ngủi rồi đâu còn nữa
Giấu vào đêm những nghĩ suy trăn trở
Khép mi buồn quá khứ cũng chìm sâu

Những lúc buồn tôi chẳng muốn đi đâu
Chỉ thèm khát giấc ngủ sâu như vậy
Để ngày mai ánh bình minh thức dậy
Nở nụ cười và tìm lại niềm vui
(Người Viết Thơ Đau)

Phố – Thơ Buồn

Ngày vẫn thế mênh mông và xa lạ
Thu sang rồi e có biết hay k
Tôi nhớ tôi mong những tháng ngày
Mòn mỏi ,nhớ ai,chờ ai đợi ai
Tháng 8 về cho Thu buồn thêm nữa
Ơi mưa hỡi cho gửi chút lệ sầu
Mong niềm đau nỗi nhớ chỉ riêng ta
Nơi xa ấy người sống trong hạnh phúc.
P/s:Bạn mình nói Tháng 8 là tháng Tình yêu.Có đúng nv k?,sao thấy buồn quá.

Tâm sự: Kể tôi nghe

Bạn hỏi vì sao tôi thích ngồi cà phê. Bởi tôi mê những giọt sóng sánh, đắng – ngọt đến tê lòng, mê tiếng người lao xao cười nói. Nhưng mê nhất là nghe bạn kể chuyện, lại phải chuyện tình.

Tâm sự: Kể tôi nghe

Cà phê sáng, nắng trong veo, có cô bạn mắt long lanh mỉm cười. Tôi thấy trong đấy anh chàng gầy như sếu, sáng lên giảng đường, chiều làm khuân vác, đêm đêm hì hục ôn bài nhưng vẫn có đủ thời gian để nhớ nhung, đủ ân cần để chăm sóc và đủ chân thành để yêu thương cô tiểu thư đỏng đảnh.

Cà phê trưa, nắng chạy ra đường nhảy múa, người đi đường hoa mắt ngó theo. Anh đồng nghiệp trầm tư nhả khói thuốc, than “chao ôi Hà Nội nhớ Sài Gòn!”. Tôi tròn xoe mắt: “Sao anh ác vậy, mình anh nhớ người yêu là đủ sao nỡ kéo hai đầu đất nước vào nỗi nhớ khôn nguôi?”. Phía Sài Gòn xa lắc, chị người yêu hơn anh năm tuổi chắc giờ này đang vội rời công sở chạy về nhà chăm con – đứa trẻ không mang dòng máu của anh nhưng mang nợ anh một tấm chân tình. Anh vẫn bảo: “yêu nhau yêu cả đường đi, lẽ nào không yêu nổi những lỗi lầm”.

Cà phê chiều, nắng trốn vào hương ngọc lan đầu ngõ, thảo nào hoàng hôn cứ vương vấn mãi không chịu khép lại ngày dài bằng vệt nắng nhạt phai. Bà chị họ ngồi cười với tách capuccino dịu ngọt, quay qua tôi khẽ nói: “Chị đang cười với nước Ý đó em”. “Chị cười với chàng hoàng tử người Ý thì có!”.

Mấy tháng trước nàng còn khóc như mưa dưới góc ngọc lan xanh biếc, đòi chia tay người yêu vì bất đồng văn hóa, vì không nỡ xa gia đình để theo chàng về Rome. Cuối cùng chàng quyết định xa Rome. Không hiểu nước mắt của nàng hay tình yêu của chàng đã giữ chàng ở lại. Mà cần gì phải hiểu, nước mắt hay tình yêu chẳng phải đều từ trái tim mải miết chảy ra đó sao?

Cà phê khuya, nắng giăng mắc lên ngọn đèn đường, phố vắng người. Đã tròn năm năm kể từ ngày mẹ tôi mất, những ngày giỗ của mẹ đối với ba thật dài. Cà phê đen cứ rơi tí tách, tôi nhìn ông mòn mỏi theo những đêm dài ấy mà xa xót, ba thì cười hiền lành: “Ba vẫn hạnh phúc hơn rất nhiều người vì ba còn có một bóng hình để thương nhớ dù không còn được ở bên nhau”. Hóa ra tình yêu là vậy, kể cả lúc đắng nhất cũng thật ngọt ngào.

Thế nên với tôi cà phê không bao giờ đắng, những chuyện tình cũng không bao giờ bất hạnh, bởi được yêu nhau đã là hạnh phúc rồi.

Nguồn: Fb Truyện ngắn tình yêu

Nếu yêu em anh sẽ khổ lắm đấy

Để nói ra tiếng yêu thật đơn giản nhưng để dành trọn vẹn trái tim cho người mình yêu lại chẳng dễ một chút nào…

Nếu anh yêu em…

Anh sẽ phải chiều em lắm đấy, vì em rất trẻ con mà, anh biết là khi chơi với trẻ con thì sao rồi đấy? Hay khóc nhè, hay giận dỗi, hay lấy cớ này nọ, thích gì cũng phải làm bằng được nhưng có rồi thì chẳng bao giờ biết giữ gìn.

Nếu yêu em anh sẽ khổ lắm đấy

Anh phải chạy theo vô vàn những tính xấu của em, sẽ có lúc em giận dỗi vô cớ, sẽ có lúc em khóc, mè nheo mà chẳng cần lí do, sẽ có lúc em cho anh leo cây mệt nghỉ mặc cho anh chờ, anh đợi, sẽ có lúc anh mệt mỏi đến phát điên lên, anh làm được không?

Cho dù em có khóc, em có dỗi anh cũng không được bỏ rơi em, phải luôn bên em, phải luôn ân cần với em, phải luôn yêu em thật nhiều, anh sẽ trở thành người yêu khổ sở nhất cái thế giới này. Anh, Anh làm được không?

Nếu anh yêu em…

Yêu là khi bạn trao cho ai đó trọn vẹn cả trái tim mình, là khi ánh mắt đó chỉ hướng về một người, là khi mọi suy nghĩ đều chiếm trọn tâm trí, là khi ngủ, là khi mơ, là khi bất giác tỉnh dậy, là mỗi buổi sớm mai, là những buổi tối chỉ có duy nhất một hình ảnh người ấy mà thôi. và như thế, anh sẽ là người hạnh phúc biết bao, phải không anh?

Nếu yêu em, anh sẽ khổ lắm đấy… 1

Nhưng…

Nếu anh yêu em…

Anh sẽ không bao giờ được như thế, em vẫn sẽ hướng ánh mắt của mình về một anh chàng đẹp trai nào đó khi đang ở ngoài phố, để suy nghĩ treo ngược cành cây về một hình bóng không phải là anh, em sẽ nhắn tin thâu đêm với một người em thầm ngưỡng mộ, là buổi sáng mai thức dậy người đầu tiên em nghĩ đến không phải là người yêu em?

Có phải khi ấy trái tim và tâm trí của em chưa dành trọn cho anh, đúng không? Vậy đấy, nếu anh yêu em, anh sẽ là người khổ nhất thế gian này!

Nếu anh yêu em…

Em đã nghe ai nói rằng: “Nếu bạn yêu một cô gái tổn thương hãy yêu cô ấy hơn chính bản thân mình”. Anh có nhận ra em là cô gái ấy không? Em nhạy cảm, em dễ vui dễ buồn, dễ yêu dễ ghét dễ cười dễ khóc…

Em sợ khi bắt đầu với một ai đó, em sợ anh bỏ rơi, em sợ một ngày trái tim anh lang thang đâu đó và chẳng tìm đến em, em sợ có một bàn tay nắm em rồi lại buông ra không một lời giải thích, em sợ những lời yêu thương, những thói quen cứ mất dần, mất dần trong hư vô, em sợ, sợ trái tim mình chẳng chịu thêm một nỗi đau nào nữa.

Nếu yêu em, anh sẽ khổ lắm đấy…

Anh có đủ tình yêu để che chở cho trái tim yếu đuối đó không? Anh có đủ niềm tin để yêu em đến khi em sẵn sàng buông tay chứ không phải là anh hay không? Anh có sẵn sàng dắt em đi qua những giông tố của cuộc đời này mà chắc rằng không bao giờ mệt mỏi hay bỏ cuộc vì sợ hãi hay không? Anh có dũng cảm để chấp nhận con người thật của em tệ hơn nhiều cái lớp vỏ hào nhoáng, em đã tạo ra hay không?

Và anh… Có đủ can đảm để trở thành người khổ nhất thế gian này không?

Hãy cứ thế này thôi anh nhé, chẳng cần phải yêu đâu, chẳng cần phải đau khổ làm gì, chẳng cần anh phải gật đầu hay là một tiếng: “Ừ, anh chấp nhận tất cả”.

Chẳng cần gì cả, chỉ cần anh luôn ở bên em như thế này thôi, chúng ta vẫn sẽ là người hạnh phúc nhất thế gian này, phải không anh!

Tâm sự tình yêu: Anh đã từng yêu em thật chứ?

( Tâm sự tình yêu ) “Tình yêu anh dành cho em có phần ngắn ngủi, nhưng nó là sự thật… Nó chưa đủ dài và đủ sâu, nhưng nó đích thị là tình yêu”

Em còn nhớ, những ngày mình còn yêu nhau, em đã khóc không biết bao lần mỗi khi anh làm em tủi thân, em hờn, em dỗi… Em vốn là cô gái yếu đuối và mít ướt, nhất là khi có anh, anh luôn mang cho em cái cảm giác có một người bên mình, để mà làm nũng, để mà à ơi… Thế nên em cho phép mình được trở thành một chú mèo bé nhỏ, nằn nì đôi bàn tay anh vuốt ve, xoa dịu. Ngày đó ai cũng nghĩ, nếu một ngày anh bỏ rơi em, chắc chắn em sẽ khóc đến ngất đi, mà biết đâu chừng là em còn đòi làm những điều dại dột.

Tâm sự tình yêu: Anh đã từng yêu em thật chứ?
Tâm sự tình yêu : Ngày đó ai cũng nghĩ, nếu một ngày anh bỏ rơi em, chắc chắn em sẽ khóc đến ngất đi, mà biết đâu chừng là em còn đòi làm những điều dại dột.

Em cũng đã tưởng mình sẽ như thế. Bao lần đi bên anh, thử tưởng tượng về cái ngày mình mất nhau, em còn dọa nạt anh rằng: “Nếu anh bỏ em, em sẽ khóc lụt cả thành phố này để anh không thể rời xa em được”. Một vài đêm, trong giấc mơ mộng mị, em đã bật đầu dậy hốt hoảng vì trong cơn mê ấy, anh nói lời chia tay với em. Chính em cũng lo sợ mình gục ngã nếu anh rời xa vì bấy lâu nay em biết, em đã tự cho mình cái thói quen phụ thuộc vào anh quá nhiều…

Vậy mà, ngày ấy đến… em không hề khóc. Nước mắt cạn khô, gương mặt ráo hoảnh và cảm xúc là một thứ gì đó đóng băng.

Anh nói lời chia tay nhẹ bẫng: “Em à, đừng buồn nhé. Anh chia tay, không phải vì có ai đó xen vào giữa hai ta, mà vì… anh hết yêu rồi. Em cần gì một kẻ không còn yêu mình đúng không? Hãy mạnh mẽ lên em nhé… Rồi em sẽ hạnh phúc, chỉ là, không hạnh phúc bên anh mà thôi”.

Có phải đó là những lời người ta vẫn thường nói với nhau để nỗi đau trở thành kẻ bị bạc tình được giảm đi phần nào đúng không anh? Nếu đúng thế thì không cần thiết. Bởi vì em với em lúc này, buồn không thể mang anh về lại…

Nhưng anh à, cho tới tận bây giờ, sau gần 1 năm qua đi, em vẫn tự hỏi mình một câu rằng: “Rốt cục, anh đã từng yêu em thật chứ?”

Họ nói anh là gã trai đào hoa, họ nói anh từng có hàng tá cô gái theo đuổi, anh yêu họ và cũng bỏ rơi họ. Khi đến với anh, em không nuôi tham vọng mình sẽ là người có thể thay đổi cả cuộc đời anh.Em chỉ cần anh yêu em thật lòng, thật lòng trong khoảng thời gian ấy, vậy là đủ. Đường đời ai nói trước được điều gì. Anh chia tay nhiều mối tình không chắc đã là lỗi của anh. Em không có thói quen đánh giá con người qua những điều như thế.

Tâm sự tình yêu: Anh đã từng yêu em thật chứ?
Tâm sự tình yêu : “Tình yêu anh dành cho em có phần ngắn ngủi, nhưng nó là sự thật… Nó chưa đủ dài và đủ sâu, nhưng nó đích thị là tình yêu”

Mọi người hoài nghi sự lạnh lùng của em. Họ nói em đang cố tạo ra cho mình một vỏ bọc để không gục ngã trước sự ra đi của anh… Nhưng thực tế không phải vậy. Em không đau khổ bởi vì em tìm được câu trả lời cho riêng mình. Anh đã từng yêu em thật lòng, một tình cảm xuất phát từ sự rung động của con tim, chỉ tiếc là, sự rung động ấy quá ngắn ngủi nên anh chọn cách chia tay. Xét cho cùng, đấy cũng là một cách tốt. Em thà đau khổ trong chốc lát để rồi nhận ra sự thật mình cần tìm một người khác thay vì việc tối ngày chôn vùi thế giới của mình nơi anh – một người không còn yêu em nữa.

Anh đã nói với em rằng: “Tình yêu anh dành cho em có phần ngắn ngủi, nhưng nó là sự thật… Nó chưa đủ dài và đủ sâu, nhưng nó đích thị là tình yêu”. Vậy là được rồi anh ạ… Chỉ cần thế thôi, em đâu cần phải đớn đau khi mình đường đời hai ngả nữa.

Theo nhanhlanrung@… (Khám phá)

Top