Anh biết rồi sao vẫn mãi khổ đau
Mãi hi vọng vào những điều không tưởng
Thời gian trôi em làm sao hiểu được
Có lúc anh cần,cần lắm một vòng tay
Em có về nghe ngọn gió heo may
Rơi trên lá thì thầm lời ngóng đợi
Tiếng yêu ơi có khi nào đã vội
Bởi anh còn yêu lắm một người xa
Nói lời yêu anh chẳng kịp nhận ra
Rằng khoảng trống giữa lòng anh: rất rộng
Nên em ơi khi giật mình tỉnh mộng
Anh dại khờ mang thương nhớ vào thơ
Anh đi rồi em có thấy bơ vơ
Thấy nhung nhớ khoảng trời xanh màu nắng
Hay lặng lẽ giữa muôn ngàn cay đắng
Để dòng thơ chất chứa mãi niềm đau
Có phải chăng lòng người lắm nông sâu???
Em cũng thế- chiếc lá rơi buồn nhỉ!!!
Thế nên khi em nói lời chung thủy
Anh bảo rằng : ” em cũng sẽ đổi thay…”
Sưu tầm