Thơ tình Bờ vai

Bờ vai

Có bờ vai nào đủ rộng không anh?
Cho mái đầu nhỏ thôi của một người thiếu nữ
“Em hãy dựa vào vai anh mà khóc”
Câu nói dịu dàng ai đã nói với em
Biết rằng cuộc sống không phải chỉ màu đen
Nhưng nhiều khi thấy cần phải khóc
Đã quen với tháng ngày dài cô độc
Một mình băng qua – những tận cùng khó nhọc
Em vẫn tự hào mình chưa bao giờ khóc
Trước bất kì ai ngoài chính bản thân
Nên đừng trách em thoáng chút phân vân
Khi nghe anh nói dựa vào vai anh mà khóc
Nước mắt có thể nào thanh lọc
Lắng lại niềm vui cho nỗi buồn rớt xuống?
Người ta khóc khi khổ đau, khóc cả khi sung sướng
Có một điều duy nhất chung thôi
Nước mắt rơi vì buồn hay vì vui…
Người khóc cũng mong có một bờ vai
Không thể dối rằng lúc mệt mỏi trên đường dài
Em cũng từng ao ước giá có một bờ vai
Nhẹ nhàng, em sẽ ngả vào một chút thôi
Cho muộn phiền theo nước mắt chảy xuôi
Cảm ơn câu nói dịu dàng của ai
“Em hãy dựa vào vai anh mà khóc”
Xóa giùm em nỗi cô độc trong đời
Cho em niềm tin mình đã có một bờ vai.
Sưu tầm

Để lại một bình luận