Dường như mỗi độ đón thu sang
Chiều rơi bàng bạc… lá thu vàng
Ngọn gió thu phong về man mác
Là lúc thi nhân lại bàng hoàng…
Vãng cảnh trời thu chỉ thêm sầu
Lác đác cành trơ lá về đâu?
Hoang liêu phủ kín màu rêu úa
Mây trắng trùng dương sóng bạc đầu
Tình thơ nuốt lệ cảnh chia xa
Cám cảnh cô đơn buổi chiều tà
Hoa xuân đã héo rơi thêm vắng
Hạ cũng tàn phai tuổi đã già !
Rồi mỗi mùa thu, một nhớ thương
Úa vàng như lá chết ven đường
Tìm trong xác lá lời thơ cũ
Chợt thấy bẽ bàng, tim vấn vương!
Người hỡi! Mùa thu rồi sẽ qua
Như người rồi dần cũng cách xa!
Mai kia mỗi độ mùa thu đến
Nhặt lá bên đường nhớ tình xa.!..
Ngọc Dung