Chờ người giữa chốn trần ai
Thương đời lận đận tóc phai mấy lần
Cũng đành ngơ ngác dừng chân
Hoàng hôn rơi xuống đầy sân lá vàng
Lạc loài trong giấc mơ hoang
Giật mình tỉnh mộng bàng hoàng xót xa
Ngậm ngùi quay lại quê nhà
Ngủ say dưới bụi trúc ngà lưa thưa
Trong mơ còn đó duyên thừa
Nhớ hoài một chút hương xưa còn nồng
Hồn như sương khói bềnh bồng
Bay về phương ấy nghe lòng rưng rưng…
Xuân Mai