Thương nhớ hoài bóng dáng người xưa

Chiều tan sở một mình em đếm bước
Mưa giăng giăng như những sợ tơ mềm
Từng giọt buồn rơi nhẹ rất dịu êm
Vai ướt áo xanh thêm từng kỷ niệm

Hương sắc cũ một thời không trang điểm
Dòng thời gian phù phiếm đã trôi mau
Ân tình xưa như nước chảy qua cầu
Cho nước mắt vùi sâu niềm nhung nhớ ,

Chân bước đi mà sao lòng bỡ ngỡ
Con phố buồn dạo ấy rất thân quen
Sao giờ đây lặng ngắt phố không đèn
Như kẻ lạ vội quên người xưa cũ ,

Em đắm mình trong niềm đau quá khứ
Phút dại khờ lỗi hẹn với tình anh
Có ngờ đâu cảm xúc quá mong manh
Anh ra đi khi tình chưa vội chín ,,
Em nông nỗi chôn sâu vào sâu kín
Mối tình xưa ấp ủ mãi trong tim
Để giờ đây ray rứt mãi đi tìm
Mong chuộc lại mối tình thời son trẻ

Trong tình yêu có gì buồn hơn thế
Mình yêu nhau sao không thể gần nhau ?
Lời trót trao như tiếng sét đổ ào
Tim vụn vỡ chôn sâu niềm kiêu hãnh

Cơn mưa buồn cho lòng thêm giá lạnh
Tiễn cuộc tình trôi dạt cuối trời xa …
Chỉ còn em bước về trên phố vắng
Thương nhớ hoài bóng dáng một người xưa… /.
Ngọc Dung

Để lại một bình luận