Cao nguyên phơi mình trong nắng cháy
Phố núi mơ màng đón thu sang
Hạ vẫn oi nồng say giấc ngủ
Thứ bảy chiều quê ngập nắng vàng
Tôi vẫn một mình cứ lang thang
Tìm quên giấc mộng cũ phai tàn
Năm tháng xanh rêu đời tươi trẻ
Tuổi đã vào thu nhuộm úa vàng
Tôi vẫn một mình quên…lãng du
Đồi cao bảng lảng nguyện sương mù
Thả hồn thơ thẩn bay theo gió
Êm đềm văng vẳng tiếng Mẹ ru…
Tôi vẫn một mình nghe tiếng đêm
Hạt mưa tí tách nhỏ bên thềm
Lắng nghe tâm sự ngoài hiên vắng
Vị đắng cà phê đọng môi mềm
Tôi muốn làm mây bay bốn phương
Rong ruổi đời tôi với gió sương
Sầu riêng tôi gởi vào cát bụi
Đâu còn lưu luyến kiếp tơ vương
Người ơi ! đừng trách hờn tôi nhé !
Đời chỉ là mơ giấc mộng thường../.
Ngọc Dung