Viết cho mùa đi qua

Đêm quá dài cho nỗi nhớ vu vơ
Tôi chợt thấy sao mình đa đoan quá
Em mỏng mảnh cho nỗi buồn đã cũ
Vắt ngang trời ký ức đã phôi phai

Chiều thì rộng mà vòng tay ngắn thế
Lá mùa xưa giấu trong vở học trò
Trang thơ buồn cỏ úa cũng ngẩn ngơ
Em cứ giận vì mùa không chịu ngủ

Tôi ghét mình sao cứ hay vồn vã
Mặc mùa thu lóng ngóng để rơi chiều
Họa mi nhìn thu khóc thấy cô liêu
Ai rao bán mùa thu vàng đến tội

Thơ tôi viết có dài xin đừng giận
Em có buồn xin xuống phố thênh thang
Áo xưa bay trong cơn gió dịu dàng
Tôi giữ lại giấc mơ chiều hoang hoải!…

Nga Vu