Chiều quê

Chiều quê mình khói đồng lam tỏa
Trông xa như bức họa sương mờ
Nô đùa đôi tiếng trẻ thơ
Lùa trâu về ngủ giấc mơ căng tròn.

Đôi bếp nhà ngọn đèn đã tỏ
Mẹ nghiêng mình che gió cho con
Đâu rồi mái tóc ngày son
Tháng ngày dầu giãi bạc mòn thời gian.

Con thương lắm đôi làn khói bếp
Lẫn hương thơm lúa nếp đầu mùa
Cấy cày trên mảnh đồng chua
Đôi bàn tay mẹ già nua nhuộm phèn.

Bao ngày con bon chen mãi miết
Nơi thị thành chẳng thiết thân quen
Nhiều khi nhớ lắm vị phèn
Nhớ bàn tay mẹ ngồi nhen bếp hồng.

Quê mình nghèo chiều Đông lạnh lắm
Lũ trẻ con vẫn tắm cởi trần
Tiếng cười giòn giã thương thân
Bỗng dưng con thấy nhẹ phần lòng riêng.

Bữa cơm chiều mặc nhiên thiếu cá,
thiếu thịt mà sao ngon quá mẹ ơi.
Từ ngày xa mẹ đánh rơi
Lời ru của mẹ à ơi võng điều:
Đường về xa biết bao nhiêu
Thương quê nhớ mẹ “chín chiều ruột đau”.
Dã Qùy

Để lại một bình luận