Chiều thu

Chiều vào Thu nghe hồn hoang vời vợi
Muốn ru tình, đan sợi nhớ cho ai!
Hoàng hôn buồn một màu tím chưa phai
Trong mắt biếc là hình hài xưa cũ.

Ánh trăng thề soi nghiêng nhành liễu rũ
Bao tháng năm ấp ủ cõi im lìm
Lòng ngậm ngùi nuốt giọt lệ vào tim
Phương xa ấy có chung niềm trăn trở ?

Gió Thu nồng như từng làn hơi thở
Đã muôn chiều thương nhớ một người thương
Chiếc lá nào rơi đổ ngập trời tương
Cho lòng lạnh khi mưa buồn, hiu hắt.
Cuối Thu rồi sao tình còn xa cách
Biết làm gì, biết trách đến ai đây?
Chút hương đời cho môi thắm men cay
Chút dư âm cho hồn say chiều mộng.

Vô Tình