Tuyển chọn những bài thơ hay viết về thói đời, tình đời và cuộc sống thời nay. Chùm thơ viết về cuộc đời của những con người đã từng trải qua những thăng trầm trong cuộc sống.
THÓI ĐỜI
Thơ: Ngạo Thiên
Cuộc đời như thước phim dài
Người đời họ diễn, thiên tài nhập vai
Biết rằng diễn xuất rất hài
Nhìn thôi đã hiểu, chẳng nài nói ra
Lòng người hai mặt thôi mà
Cuộc đời là thế, chẳng thà để xem
Trước mặt không ngớt lời khen
Sau lưng nói xấu, nhỏ nhen từng lời
Buồn thay cái thói ở đời
Miệng đời là thế, những lời dèm pha
Tiểu nhân ganh ghét thôi mà
Thôi thì cứ diễn, ta thì cứ xem.
RĂN TA, RĂN NHỮNG DẠI KHỜ THẾ NHÂN
Thơ: Toàn Tâm Hòa
Bao nhiêu thế sự ở đời
Buồn vui – sướng khổ – khóc cười – hơn thua
Ngẫm suy sống được vẹn vừa
Lương tâm chẳng thể bán mua bằng tiền
Nhưng đời vật chất đảo điên
Bao nhiêu cám dỗ gắn liền thân ta
Người nào kiên định vượt qua !?
Không thì sa ngã quỷ ma kéo về
Có người chìm đắm si mê
Vô tư tận hưởng hả hê chẳng màng
Biết đâu xa lắm niết bàn
Chân như lạc mất hướng đàng ngục lôi
Giật mình một kiếp người trôi
Thì ai cũng phải phủi rồi trần gian
Con người nghiệp nợ đa đoan
Sao khi nhắm mắt vẫn còn tiếng thơm
Tình nồng nghĩa đượm ta ươm
Ngày sau nhặt nhạnh tinh tươm đóa tình
Bao nhiêu vật chất phù sinh
Chỉ là một khối vô minh xa mờ
Mượn câu lục bát đề thơ
Răn ta , răn những dại khờ thế nhân
Sống vui trên nẻo đường trần
Giữ tâm trong sáng vạn lần khó thay.
ĐỜI – Thơ lục bát
Hoàng Thanh Tâm
Dòng đời cứ thế dần xoay
Dòng lệ cứ thế ngắn dài buồn vui
Thời gian vun vút con thoi
Dòng người cứ thế ngược xuôi chợ đời
Chữ nhân chữ nghĩa chơi vơi
Chữ ganh chữ ghét rối bời đua chen
Chữ ân chữ ái đan xen
Chữ thương chữ nhớ lỏi len chất chồng
Chữ hạnh phúc chữ ước mong
Chữ chờ chữ đợi long đong kiếp người
Chữ buồn đấu đá chữ vui
Chữ sướng chữ khổ hên xui âm thầm
Chữ tâm lặng lẽ trầm ngâm
Nhẫn nhịn nép cửa lặng câm tủi hờn
Chữ vui hiện ở nụ cười
Chữ an sao sánh bằng mười chữ nhân.
ĐỜI
Thơ: Ve Chai
Dòng đời hối hả bon chen
Con người đổi trắng thay đen mấy hồi
Sống vì danh lợi mà thôi
Đời là danh nghĩa cái nôi tội tình
Ai ai cũng nghĩ cho mình
Mấy ai bị chửi lặng thinh hiền từ
Cái tôi cứ giữ khư khư
Thương người đối đãi nhân từ, mấy ai?
Còn không? người tự biết sai
Ăn năn hối lỗi…mới tài thánh nhân
Ở đời danh nghĩa người thân
Đằng sau tính toán bất cần là ai
Đời là một kiếp đầu thai
Làm người sửa chữa nhưng ai sẽ làm
Hay là càng lợi càng tham
Hữu danh vô thực tự làm khổ nhau
Đời là một kiếp thương đau
Đời này nối tiếp đời sau tội tình.
THÓI ĐỜI
Thơ: Hoài Thương
Thói đời tựa như vôi bạc trắng
Đôi khi lòng thấy đắng mặn môi
Tình người sao chẳng lên ngôi
Để cho hạnh phúc đâm trồi nở hoa ?
Lòng nhân nghĩa, thật thà chẳng thấy
Câu ân tình gió đẩy gió đưa
Bon chen, toan tính có thừa
Giả nhân, giả nghĩa, lọc lừa, dối gian
Đêm khuya vắng cung đàn ai oán
Biết tìm đâu tiếng bạn tâm giao
Bạc vàng hơn giọt máu đào
Người ta mua bán đổi trao chợ đời
Ly rượu cạn chẳng vơi niềm đắng
Khi lòng người đổi trắng thay đen
Tham lam, ích kỷ, sống hèn
Hơn thua, ghen ghét, bon chen, hận thù …
Đời cũng chỉ phù du cát bụi
Hư danh kia tàn lụi một ngày
Cuộc đời có trả có vay
Sân si mù quáng hao gầy tấm thân !
ĐƯỢC GÌ VÀ MẤT CHI
Thơ: Dương Tuấn
Ngẫm cái sự đời thật gớm ghê
Vòng quanh lẫn quẩn tấn trò hề
Thằng giàu ngậm máu cho là mật
Kẻ nghèo thấp cổ dám nào chê.
Liếc mắt trông đời lắm trái ngang
Lắm tiền ngu muội cũng làm quan
Thằng đần vung bạc vào cổng chính
Kẻ khó giỏi bao phải xếp hàng.
Ai tự đem mình phán xét không ?
Vơ vét bao nhiêu đủ thoả lòng
Miệng mỡ bụng bia cười sặc sụa
Có thấu dân đen kiếm từng đồng.
Ngày kia chết xuống cõi ta bà
Thằng tham đau đớn, khóc, rên, la
Anh nghèo ngặt nghẽo cười mai mỉa
Được mất hơn thua.. quá rõ mà.
THÓI ĐỜI ĐIÊU NGOA
Thơ: Phạm Hải Đăng
Ô hay ! một kiếp con người
Trần gian thế thái, thói đời điêu ngoa
Ai là bè bạn với ta
Đắng cay, chia sẻ mới là tình thân
Đến khi vướng cảnh nợ nần
Ví thiu, túi rám mình cần họ quên !
Bè bạn như cái bấc đèn
Vui tỏ, buồn lụi, thấp hèn, cao sang
Giàu sang, vẻ mặt khoe khoang
Bần hèn nuốt đắng, ai màng đến đâu ?
Sông có chỗ cạn chỗ sâu
Biển mênh mông biển biết đâu lòng người
Có tiền kẻ nịnh người chơi
Hết tiền lúi húi đơn côi một mình
Bè thì cạn máng ráo tình
Còn ta, chỉ biết lặng thinh nhìn đời.
CUỘC ĐỜI
Thơ: Hoàng Trọng Lợi
Cuộc đời dang dở dở dang
Con sông uốn khúc ngỡ ngàng cong queo
Lục bình hoa tím trăng cheo
Hững hờ con nước xuôi theo từng mùa
Cuộc đời cũng thật khéo đùa
Tình yêu chớm nở cũng vừa lại tan
Như hoa kia nở rồi tàn
Như trăng tròn khuyết trăng tan vào trời
Sự đời cũng chỉ vậy thôi
Ngày mai ai biết sẽ rồi ra sao
Từ nay mặc kệ trời cao
Để tâm buông thả tan vào hư vô
Từ nay hết đợi hết chờ
Hết mơ hết mộng tình thơ ngọt ngào
Với tay rót chén rượu đào
Nâng lên hạ xuống ta vào cõi tiên.