Con tim anh bây giờ đang phản chủ

Con tim anh bây giờ đang phản chủ,
Nó đập hoài chỉ vì một người dưng,
Khi thấy em con tim anh nó vội mừng,
Cười hạnh phúc, đập tưng bừng khói lửa.

Anh ước gì không nhìn thấy ai nữa,
Chỉ thấy em, một nửa của riêng anh,
Để hòa nhịp đập hai trái tim mỏng manh,
Chỉ thế thôi cũng làm anh hạnh phúc!

Thiên Nhật

Thành Phố Buồn – Thơ Buồn

Thành phố này có rộng lắm không anh?
Sao chỉ một người tìm hoài không thấy
Thành phố buồn im lìm xưa vẫn vậy ?
Hay vắng người phố ngọ nguậy thở than!

Phố dõi hờn cho nỗi nhớ đi hoang
Bỏ quên nụ hôn nát nhàu cũ kỹ
Cho những vần thơ cũng thành vô vị
Hay vắng người phố ủy mị tang thương !

Thành phố về đêm heo hắt ánh đèn đường
Rớt vàng vọt lên tiếng rao hối hả
Giọt sương đêm cũng trở thành vội vã
Hay vắng người phố xa lạ với cả em?

Thành phố buồn nên nỗi nhớ cũng không tên
Theo gió cuốn đi về nơi xa ấy
Bỏ lại nơi này cả khoảng không âm ĩ cháy
Réo rắt mãi phím tình làm buốt cả lòng em. /.

Thanh Vân =7=10=2016

ĐẾN BAO GIỜ – Thơ Buồn

ĐẾN BAO GIỜ.

Một hiệp hai hiệp,lại ba hiệp.
Anh nằm chèm bẹp,mất còn đâu.
Mang tên thua trận,sầu đến thế.
Không còn vai vế,để dương oai.

Lúc tuổi mới lớn,bắn thước hai.
Bây giờ già rồi,chỉ lai rai.
Đôi khi mệt quá,ruồi bu trán.
Chẳng muốn đuổi đi,bán cái dùm.

Lúc còn mạnh khỏe,như con hùm.
Rất là siêu đẳng,khoản úp chum.
Hễ đưa là đẩy,anh hùng lắm.
Bao lần say đắm,với tình nhân.

Bây giờ có tuổi,khá yếu chân.
Đôi lúc cảm thấy,vẫn còn gân.
Trên bảo dưới chẳng,thèm nghe nữa.
Nỗi buồn gọi tên,đến bao giờ.

Dũng tiến.
06/10/2016.

ĐƠN XIN ĐƯỢC YÊU – Thơ Buồn

Cộng hoà chủ nghĩa tình yêu
Làm quen _ xin số _ chung niêu _ có bầu

Kính thưa bố mẹ em Mai
Con tên Lương Ngọc ở ngoài hưng yên
Đẹp trai bản tính rất hiền
Giờ hai chín tuổi , có tiền có xe

Trước kia con vốn hành nghề
Ngày đi xóc đĩa , tối về đánh lô
Vàng thoi thì chất đầy bồ
Chẳng may cảnh sát nó vồ mới đen

Dưng mà cái số chả hên
Quay sang bán chuối ở trên Cầu Tòm
Song rồi con lại bán hòm
Quan tài các kiểu , lông xồm , tóc tai

Ông bà nói chẳng có sai
Một nghề cho vững , đừng oai chín nghề
Giờ đây con đã trở về
Quê hương đất mẹ hành nghề đục chơi

Làm ăn thì cũng gặp thời
Như diều gặp gió , như nồi gặp khoai
Tình cờ con gặp em Mai
Một hôm nắng gắt ở ngoài bờ đê

Nói chuyện thấy hợp nhau ghê
Kiểu như mình đã hẹn thề phải không
Sáng thì hôn hít bên song
Chiều qua khách sạn Hoàng Long vẫy chào

Thế nên hai đứa vượt rào
Thì con trách nhiệm chứ nào lặng im
Mong rằng bố mẹ cho em
Cùng con đám cưới để nên vợ chồng.

ĐƠN XIN ĐƯỢC YÊU 2

ĐƠN XIN ĐƯỢC YÊU

Ở trên anh viết cộng hòa

Xã hội chủ nghĩa sau là Việt Nam

Do đơn không qúa một trang

Độc lập -hạnh phúc xuống hàng thứ hai

Tự do anh bỏ không xài

Muốn được giam lỏng đời trai của mình

Hôm nay anh viết đơn trình

Bày tỏ tình cảm của mình bấy lâu

Nội dung đơn chỉ một câu

Mẹ anh bảo muốn :”Có dâu đợt này”.

Thương em thương suốt đêm ngày

Xin em chung bước đời này cùng anh

Anh thì hai mấy xuân xanh

Gia đình căn bản nhà lành xuất thân

Bố mẹ thì đều nông dân

Cuộc sống hiện tại có phần chông gai

Hình thức không hẳn đẹp trai

Được cái phóng khoáng, chút tài, dễ thương

Sông quê đồng lúa mái trường

Làng quê mình đấy con đường xinh xinh

Sức khỏe anh được chứng minh

Văn hóa được xếp ở trình sinh viên

Vài dòng sơ lược bản thân

Đời anh quan trọng là cần có em

Đơn này anh gửi em xem

Đồng ý mình sẽ sánh tên thiệp hồng

Ngày cưới em vợ anh chồng

Cùng chung cha mẹ , ruộng đồng quê hương

Gửi em cô gái mến thương

Quê mình sánh bước chung đường cùng anh

Hôm nay trời đẹp nắng hanh

Ký tên dưới cuối :”Chân thành yêu em”.

Thơ vui Đám cưới – Thơ Buồn

Hôm nay đám cưới của em
Họ hàng hang hốc đến xem rộn ràng
Đáng nhẽ pháo nổ đùng đoàng
Nhưng vì cấm pháo, cả làng im re

Tám giờ có 1 chiếc xe
Cắm đầy hoa hoét le te đi vào
Trẻ con bu tới ào ào
Đứa thì sờ lốp, đứa vào bóp phanh

Mẹ em la ó thất thanh
Tiên sư bố lũ trẻ ranh quê mùa
Bố em thấy thế nói đùa
Bà lên thành phố mới vừa mấy năm

Trang điểm thuê hết năm trăm
Đang từ đầu ngõ xăm xăm đi vào
Gặp ai cũng toét miệng chào
Thì ra chả biết đứa nào cô dâu

Chín giờ khách khứa đã bâu
Ồn ào náo nhiệt như trâu xổng chuồng
Cô dâu trang điểm trong buồng
Một lũ gái gú dựa tường đứng xem

Mười giờ đã thấy bem bem
Xe nhà chú rể màu kem, đi vào
Chú rể đáng mặt anh hào
Cao đúng mét rưỡi, đang chào bà con

Chủ hôn đứng dậy lon ton
Quát tháo inh ỏi như còn thanh niên
Hai họ chào hỏi liên miên
Cô dê chú rẩu thì đần mặt ra

Mong sao đám cưới qua loa
Để đêm hí hí, thế là xong phim
Bao năm mỏi gối đi tìm
Giờ coi như đã chết chìm cùng nhau

Chủ hôn nói một lúc lâu
Bỗng nhiên Mic tịt ( đầu dây bị chờn)
Chả biết làm cách nào hơn
Chủ hôn ngồi xuống kệ con bà mày

Bây giờ đến đoạn trao tay
Chú rể rút nhẫn mặt mày buồn thiu
Khách khứa thì líu tìu tìu
Đứa bảo 2 chỉ, đứa thì một cây

Cô dâu hỏi nhỏ : vàng tây?
Chú rể quắc mắt : tây thế éo nào?
Nhẫn anh mua ở Hàng Đào
Em an tâm nhớn, Thôi, vào thắp hương.

Cả 2 đứng trước hương đường
Cô dâu tranh thủ soi gương, vuốt đầu
Chú rể nét mặt âu sầu
Cắm đầu xuống vái, rất lâu, rồi chuồn

Cô dâu cũng có vẻ buồn
Nắm tay bà mẹ, lệ tuôn ầm ầm
Chú rể đóng cửa đánh rầm
Cô dâu giật thót, đâm đầu vào xe

Đến chiều đám cưới vắng hoe
Cô dâu gọi điện : đã về đến nơi
Bố em thở hắt một hơi
Thế là cục nợ có nơi rước rồi

Em vẫn là em

EM VẪN LÀ EM

Thơ: Nguyễn Đình Huân

Em vẫn là em của ngày xưa

Thoáng buồn mắt ướt đứng dưới mưa

Khi tan trường anh không kịp đón

Ghét anh rồi anh biết hay chưa

Em vẫn là em thuở ngây thơ

Xinh tươi duyên dáng nét mộng mơ

Tóc dài áo trắng bay trong gió

Đôi khi buồn giận dỗi vu vơ

Em vẫn là em thật xinh tươi

Hàm răng trắng muốt hé môi cười

Cho anh say đắm hồn ngây ngất

Anh nhớ hoài cái thuở hai mươi

Em vẫn là em thật trẻ trung

Nắm tay nhau đã thấy thẹn thùng

Cúi đầu má đỏ em mắc cỡ

Nụ hôn ngọt ngào trái tim rung

Em vẫn là em của chính anh

Giờ đây mái tóc chẳng còn xanh

Tình ta vẫn đắm say như cũ

Bên nhau vui gió mát trăng thanh.

 

Thuở nào quen nhau – Thơ Buồn

THUỞ NÀO QUEN NHAU

Thơ: Trường Sơn

Ta ngây ngất một hương thơm tình muộn

Nhớ thuở nào áo trắng tựu trường bay

Trống khai giảng ống quần dây xích cuốn

Xe đạp buồn đứng đợi biết nhờ ai

Trong sâu thẳm mắt chực chờ lệ đỗ

Người đi qua chợt đắm đuối chẳng mời

Chân đứng lại, gối quỳ tay nói hộ

Sửa xe rồi trống lại điểm giờ chơi

Vui trễ học ta đèo ai dạo phố

Em ngại ngùng mắc cỡ buổi làm quen

Ta rạo rực bàn tay đan bỡ ngỡ

Thuở học trò tập tễnh nói tình yêu

Cơn nắng ấm ghẹo tình đôi má ửng

Ngọn gió đùa sợi tóc xỏa bờ vai

Thương nhớ lắm tuổi vui buồn lấp lửng

Tưởng dại khờ thế giới chỉ còn hai.