Em có biết hạnh phúc của anh

Có ai  đó nói với em rằng em là hạnh phúc của cuộc đời anh chưa em nhỉ? Chắc chưa rồi phải không em? Bời vì họ để chính anh nói với em. Em à, em là hạnh phúc của anh, là người con gái đã mang cho anh hạnh phúc, và anh thật sự đang rất hạnh phúc. Hạnh phúc vì yêu em và được em yêu.

Từ lần đầu mình cùng nhau đi ăn tối anh đã biết trong anh có những cảm xúc, những tâm sự thầm kín gì đó lạ lẫm lắm , thứ tình cảm chỉ có trái tim mới cảm nhận được. Mỗi khi mình nói chuyện với nhau đều cười rất nhiều, có lẽ đó là niềm vui khi tìm thấy một nửa của mình.

Anh thật sự bất ngờ khi đôi ta bên nhau, tuy là có cãi vã, cũng có những giây phút bên nhau thật ngọt ngào và ấm áp nhưng đôi ta vẫn bên nhau dù cho có khó khăn gia đình có ngăn cấm. Mình vẫn hạnh phúc vẫn yêu nhau và dường như hiểu nhau hơn em nhỉ…

Cám ơn em vì đã đến bên anh, yêu anh. Cám ơn em đã xoa dịu đi quá khứ đau thương của anh. Cám ơn em vì đã ở bên cạnh chăm sóc anh. Cám ơn em đã động viên anh tiếp thêm sức lực để anh bước tiếp. Cám ơn em đã không chê anh dù rằng anh chỉ là một thằng ngèo và bị người khác xem như kẻ ngu ngốc. Cám ơn em người yêu của anh.

Anh muốn nói với em rằng anh hạnh phúc khi có em. Anh muốn cưới em làm vợ, muốn cùng em xây dựng tổ ấm nhỏ nhoi của đôi ta. Lúc chưa yêu em anh đã tưởng chừng như mình không còn niềm vui nhưng khi có em rồi anh mới biết hạnh phúc thật sự của anh vẫn còn.
Anh đã yêu em thật rồi em à, yêu em từ trong sâu thẳm đáy trái tim anh, yêu em từ tận trong xương tủy, yêu em như từ tiền định kiếp trước. Anh yêu em nhiều lắm vợ yêu của anh. Mãi mãi bên nhau vợ nhé.

Trả nợ rừng – Thơ Buồn

Những rừng lim, rừng sến mấy trăm năm
Xòe tán lá che rợp trời Yên Bái
Cây uống nước no nê rồi trả lại
Cho núi đồi, sông Chảy, sông Thao…

Rừng đại ngàn Yên Bái nay còn đâu!
Thịt cây xẻ làm nhà cao cửa rộng
Biệt thự các người chất đầy lồng lộng
Nào xa lông, giường tủ, đồ thờ…

Rừng đại ngàn thành đồi lơ thơ
Không đủ che con chồn đào tổ
Tiếng kêu cứu của muôn loài cây cỏ
Và tiếng dân kêu… nào thấu cửa quan!

Nước đầy hồ, nước phá đập tràn
Nước thành lũ phá chỗ nào đáng phá
Chẳng kể gì đất đá, bê tông

Bài học này không biết có đủ không
Kẻ cầm súng và nạn nhân của súng
Từng bao năm gây tội phá rừng
Sẽ nói gì trước thần núi, thần sông?

190816

Làm ma – Thơ Buồn

Làm ma

Những ngọn đồi bát úp
Hai bên bờ sông Hờ
Nơi quần long hổ phục
Đua nhau chiếm hết rồi

Đây sinh phần họ Nguyễn
Kia khu lăng họ Bùi
Mỗi họ khoanh một đồi
Mồ mả chỉ lác đác

Dưới chân đồi nhếch nhác
Mỗi nấm ba mét vuông
Nấm này muốn thắp hương
Dẫm lên đầu nấm khác

Ngẫm cảnh đời đen bạc
Giàu nghèo ngày cách xa
Chết ai cũng làm ma
Ma nhà giàu cũng khác!

280816

Nắng hạ – Thơ Buồn

Nắng hạ

Thơ: Ho Nhu

Nắng hạ đầu mùa đã chói chang

Nhìn cây trụi lá mắt hoa vàng

Lang thang dạo phố bâng khuâng nghĩ

Có phải do trời đổ nắng hoang

Em ngồi ngắm lại chút dung nhan

Thắc thỏm lo âu sắc bị tàn

Tiễn biệt xuân thì âu phải lạ

Hè sang nắng đổ ắt truyền lan

Ốm thật rồi hay bởi tại đâu

Đường xa gánh nặng để âu sầu

Chênh vênh lạc bước ôi không thể

Gắng giữ thanh xuân được lắng sâu

Bao ngày nắng đổ biệt tăm xa

Khúc nhạc tơ vương vẫn đậm đà

Gửi chút ân tình theo sắc là

Men tình khởi sắc đặng đơm hoa.

Hoa tím vươn tường – Thơ Buồn

Hoa tím vươn qua tường
Như lòng em ngóng đợi
Lời anh hẹn hôm nào
Ngày càng xa vời vợi…

Ra bờ đê em nhớ
Vạt có xanh ta ngồi
Ra bến sông em nhớ
Ngày anh tập em bơi!

Tháng ngày vô tình trôi
Tóc xanh dù điểm bạc
Khước từ bao người khác
Em chỉ chờ anh thôi!

290816

Màu thu – Thơ Buồn

Trái hồng thắp đỏ đèn lồng
Trái na mở mắt, liếc bông cúc vàng
Đậu biếc tím ngát leo thang
Mướp đơm thêm nụ trên giàn rung rinh
” Mắt tôm” vàng nghệ xinh xinh
Bên giò lan tím lung linh hé cười
Sung non lấp ló mấy chồi
Cơm dừa trắng tựa mây trôi bềnh bồng
Trời xanh, cao vút mênh mông
Mải mê cánh ngói thong dong từng bầy
Hương sữa chợt thoảng đâu đây
Kìa! Hoa từng đĩa, vun đầy cốm non
Lá khô xào xạc lối mòn
Bờ tre dế hát, ru hồn tỉnh say…

Tàn sen, hè đã cạn ngày
Heo may mở bức tranh, đầy màu thu!k



Cuối mùa hò hẹn – Thơ Buồn

Cuối mùa hò hẹn

Tính anh nhút nhát đã lâu
Vào nhà chẳng dám nói câu hết lời
Tỏ tình cứ lúng túng thôi!
Nghe tiếng chó sủa liên hồi lại run

Trăng mờ bên gốc cây sung
Hẹn em ngoài ngõ ta cùng tâm tư
Bàn tay mười ngón,dường như…
Nhìn nhau lại thấy dư dư,thừa thừa

Thương thương, sớm sớm, trưa trưa…
Năm năm,tháng tháng, nắng mưa tâm hồn
Đêm tàn lởn vởn hoàng hôn
Mắt em đọng giọt dỗi hờn phải không?

Yêu em,anh vốn thiệt lòng
Lời thì ít ỏi,lòng vòng đâu đâu?
Mơ ngày bắc vạn nhịp cầu
Anh về đem nốt trầu cau vôi nồng

Xe hoa li rượu đêm đông
Ru nhau vào mộng môi hồng vương tơ
Ngày 3/7/2016

Thiên Ân ( Bình Dương)

Nỗi đau – Thơ Buồn

Có những nỗi buồn ta chẳng thể gọi tên
Chợt thoáng qua tim rồi biến thành khoảng lặng
Giữa phố đông người tâm hồn ta trĩu nặng
Giữ cho riêng mình chẳng muốn nói cùng ai

Cuộc sống bôn ba đầy ắp những buồn vui
Những nỗi đau dài niềm vui thì ngắn ngủi
Trải qua một lần có thể dài mãi mãi
Giấu giếm vào trong trai sạm cả tâm hồn

Có những nỗi buồn ta gọi là cô đơn
Chẳng có một ai ở cạnh bên san sẽ
Sướng vui hay yếu mềm chỉ mình ta lặng lẽ
Thế giới muôn trùng ta bé nhỏ bơ vơ

Trải bao cuộc tình trai sạm cả ước mơ
Đánh mất niềm tin nơi bến bờ hạnh phúc
Gió lạnh giá đông cũng khiến lòng đổ gục
Ta tự nhốt mình vào tù ngục bóng đêm

Có những nỗi buồn đau và rất dịu êm
Khi một ngày kia con tim yêu thầm lặng
Một bóng hình xa một nụ cười tỏa nắng
Biết nhớ một ai nhưng chẳng dám tỏ bày

Có những nỗi buồn thoảng như gió heo may
Qúa khứ chìm sâu bỗng một ngày thức tỉnh
Ta đã quá quen như một phần định mệnh
Nghĩ đã quên rồi nhưng lòng vẫn nhớ bao lâu

Có những nỗi đau khi lòng chẳng biết đau
Lại khiến hồn ta vỡ tan tành nát vụn
Cái cảm giác đau vẫn hay thường đến muộn
Sau nỗi bàng hoang, đau không thể đau hơn

Khi nỗi đớn đau đã biến thành thói quen
Thành vết chân chim trên khuôn mặt mỗi người
Thành tóc pha sương thành tâm hồn đá sỏi
Ta mới hiểu đời không phải chỉ niềm vui
(Người Viết Thơ Đau)

Hạnh phúc ơi mi trốn ở đâu rồi

Hạnh phúc ơi mi trốn ở đâu rồi

Hạnh phúc ơi mi trốn ở đâu rồi
Mà ta kiếm nửa cuộc đời chẳng thấy
Tình yêu ơi sao xa vời đến vậy
Yêu chân tình rồi đổi lại đắng cay

Nỗi đau ơi sao mi vẫn còn đây
Nhàu nát ta đến hao gầy mỏi mệt
Đeo bám ta để làm gì chẳng biết
Mặc dù ta đã căm ghét từ lâu

Niềm vui ơi mi trốn ở nơi đâu
Sao không đến thế niềm đau tan vỡ
Xoa con tim vẫn quắt quay nhung nhớ
Bình yên đi không trở lại lần nào

Qúa khứ à sao mi vẫn hằn sâu
Vào tâm hồn đã từ lâu trai sạm
Ta đâu phải là một người can đảm
Để nhìn vào những ám ảnh xa xưa

Cuộc đời à sao vẫn thích đẩy đưa
Khi vết thương vừa mới liền trở lại
Đã đẩy ta vào tình yêu cạm bẩy
Để thêm lần ta nhận lấy tổn thương
(Người Viết Thơ Đau)

Những lúc buồn – Thơ Buồn

Những lúc buồn tôi chỉ muốn ngủ thôi

Nhắm mắt vào ngủ một giấc thật say

Quên đi hết những đắng cay mỏi mệt
Vết thương sâu hằn vào con tim chết
Đủ làm lòng khánh kiệt những mộng mơ

Có gì vui mà khắc khoải mong chờ
Để nhớ mong cũng chỉ là vô nghĩa
Khi yêu thương chỉ đến từ một phía
Điều cuối cùng là cô lẽ đơn côi

Nhắm mắt vào bỏ lại những đầy vơi
Những âu lo của cuộc đời bèo dạt
Đã nhận đủ những tổn thương mất mát
Mệt mỏi rồi cần một chút bình yên

Không thể quên ngủ vùi chắc sẽ quên
Lòng nhói đau ngủi rồi đâu còn nữa
Giấu vào đêm những nghĩ suy trăn trở
Khép mi buồn quá khứ cũng chìm sâu

Những lúc buồn tôi chẳng muốn đi đâu
Chỉ thèm khát giấc ngủ sâu như vậy
Để ngày mai ánh bình minh thức dậy
Nở nụ cười và tìm lại niềm vui
(Người Viết Thơ Đau)