Trả nợ rừng – Thơ Buồn

Những rừng lim, rừng sến mấy trăm năm
Xòe tán lá che rợp trời Yên Bái
Cây uống nước no nê rồi trả lại
Cho núi đồi, sông Chảy, sông Thao…

Rừng đại ngàn Yên Bái nay còn đâu!
Thịt cây xẻ làm nhà cao cửa rộng
Biệt thự các người chất đầy lồng lộng
Nào xa lông, giường tủ, đồ thờ…

Rừng đại ngàn thành đồi lơ thơ
Không đủ che con chồn đào tổ
Tiếng kêu cứu của muôn loài cây cỏ
Và tiếng dân kêu… nào thấu cửa quan!

Nước đầy hồ, nước phá đập tràn
Nước thành lũ phá chỗ nào đáng phá
Chẳng kể gì đất đá, bê tông

Bài học này không biết có đủ không
Kẻ cầm súng và nạn nhân của súng
Từng bao năm gây tội phá rừng
Sẽ nói gì trước thần núi, thần sông?

190816

Trả lời