Cưới vợ nên và không nên

Cưới vợ ! nên cưới vợ ngoan
Nói năng lễ phép họ hàng đều thương.
Cưới vợ ! không cưới vợ cương
Tối ngày gây lộn ra đường biết thân.
Cưới vợ ! nên cưới tuổi dần
Sơn lâm chúa tể chẳng cần sợ ai.
Cưới vợ ! không cưới chân dài
Đẹp thì thấy đó theo trai không ngờ.
Cưới vợ ! không cưới vợ khờ
Gặp mình ngốc nghếch đêm sờ nó la.
Cưới vợ ! không cưới tú bà
Xăm môi , xăm mắt như ma trong mùng.
Cưới vợ ! không cưới vợ lùn
Tân hôn, lễ cưới muốn hôn ! ái chà .
Cưới vợ ! nên cưới cho xa
Khi nhà lục đục sợ ma không về.
Cưới vợ phải xét nhiều bề
Cái ăn, nết ở ô kê ! Rinh liền
Cưới vợ ! nên cưới vợ hiền
Kính trên, nhường dưới xóm giềng đều khen.
Cưới vợ ! nên cưới vợ đen
Mai sau làm ruộng dính phèn chẳng sao.
Cưới vợ ! đừng cưới vợ cao
Cửa nhà chật hẹp làm sao mà vào.
Cưới vợ đôi má hồng đào
Tám mươi tuổi vẫn ngọt ngào nét duyên.
Cưới vợ đừng cưới vợ MIÊN
Về nhà nói chuyện nghe phiền lỗ tai
Cưới vợ tìm đứa nói dai
Cả đêm hót mãi khỏi cài nhạc chuông…/.
Vợ rằng, vợ bảo khỏi luôn

Ngồi mà kén chọn ai buồn biết ngay

NHỚ ƠN THẦY CÔ GIÁO 20/11

NHẤT TỰ VI SƯ, BÁN TỰ VI SƯ.
Dù mai đi bốn phương trời 
Những lời thầy dạy ngàn đời không quên

Bảng vàng năm ấy đề tên
Công thầy dìu dắt đáp đền sao đây 
Năm xưa với dáng hanh gầy
Nhưng trong sâu thẳm chứa đầy nghĩa nhân
Dạy em cố gắng chuyên cần
Vùi mài kinh sử lập thân mai nầy
Trao em lẽ đẹp lời hay
Tránh xa cái xấu đoạ đày hư thân
Lời thầy nặng tựa đòn cân
Đến ngàn năm nữa em cần khắc ghi
Hành trang ngày ấy có gì
Chỉ là tập sách vô tri nhạt nhoà
Nhưng tình sánh tựa muôn hoa
Lưu làm kỹ niệm đã qua một thời
Theo em đi suốt cuộc đời
Những lời vàng ngọc thầy ơi an lòng./.

Thơ tình Chê em còn nhỏ

 Chê em còn nhỏ, anh chả thương
Em ghét anh ghê kẻ tầm thường
Em thèm ai nhớ, mong ai đến
Hờn dỗi một thời chuyện vấn vương

Em chẳng như anh, một ông già
Vô duyên thích bám riết người ta
Ừ, em giận đó , làm sao ha?
Cầm ve, cầm vuốt, tránh em xa!

Nếu em còn nhỏ, lỗi em sao?
Vì chú dại khờ mới thôn thao
Đi theo cô nhóc rồi ảo não
“Bố thí cho anh chút ngọt ngào”

CÔ BÉ TÔI YÊU


Cô bé tôi yêu, thích ở nhà,
Ra vườn ve vuốt những cành hoa
Cùng tôi âu yếm chờ sao rụng,
Vào những đêm trăng sáng nhạt nhòa.

Cô bé tôi yêu, rất dịu dàng,
Tuy rằng đôi lúc thật ương ngang,
Tuy rằng đôi lúc hay hờn dỗi,
Tôi vẫn yêu hơn cả ngọc, vàng .

Cô bé tôi yêu ngoan lắm cơ,
Cô hiền, đôi lúc giống Ma-Sơ
Nhưng mà có lúc, thôi không nói,
Nói sợ cổ nghe, bị nhéo giờ .

Cô bé tôi yêu, rất ngọt ngào,
Mỗi lần cô lỡ nhéo tôi đau,
Lại bên thỏ thẻ :”Em xin lỗi,
Đau hở ? lại đây nựng chút nào”

Cô bé tôi yêu, chẳng thích đùa,
Một hôm, lỡ dại khổ tôi chưa,
Khen cô hàng xóm, nhà bên cạnh,
Một trận lôi đình, cả tháng mưa .

Cô bé tôi yêu, thích nói nhiều,
Suốt ngày, thảnh thót gọi “Anh yêu”
Líu lo như tiếng Hoàng Anh hót,
Tôi vẫn thèm nghe cả sáng chiều.

GHEN

GHEN

Cô nhân tình bé của tôi ơi!
Tôi muốn môi cô chỉ mỉm cười
Những lúc có tôi, và mắt chỉ
Nhìn tôi những lúc tôi xa xôi.

Tôi muốn cô đừng nghĩ tới ai,
Đừng hôn dù thấy bó hoa tươi
Đừng ôm gối chiếc đêm nay ngủ,
Đừng tắm chiều nay biển lắm người.

Tôi muốn mùi thơm của nước hoa
Mà cô thường xức, chẳng bay xa
Chẳng làm ngây ngất người qua lại
Dẫu chỉ qua đường khách lại qua.

Tôi muốn những đêm đông giá lạnh
Chiêm bao đừng lẩn quất bên cô.
Bằng không, tôi muốn cô đừng gặp
Một trẻ trai nào trong giấc mơ.

Tôi muốn làn hơi cô thở nhẹ
Đừng làm ẩm áo khách chưa quen
Chân tôi in vết trên đường bụi
Chẳng bước chân nào được giẫm lên.

Nghĩa là ghen quá đấy mà thôi,
Thế nghĩa là yêu quá mất rồi,
Và nghĩa là cô và tất cả,
Cô, là tất cả của riêng tôi.

Ký tự yêu

Những ký tự yêu anh chưa viết bao giờ 

Em đọc lên nghe mùi thảng thốt 
Ngày nhàu nhĩ 
Mưa vội vã 
Đông về… 

Những ký tự yêu anh chưa làm nhạc 

Dòng kẻ đời em đã rạo rực âm thanh 

Ngôn ngữ lập trình 

Hòa âm phối khí 

Xuân hơn hớn cánh đồng em… 

Anh chưa hề vẽ bức tranh mùa xuân 

Em dựng lên ngôi nhà hạnh phúc 

Những đứa trẻ bi bô 

Em phết lên toan vẽ màu yêu 

Nở nụ cười mãn nguyện 

Hạ về, gió hát khúc xôn xao… 

Anh lập trình cho mình thu quyến rũ 

Những tham số rối mù canh hẹ 

Em mỉm cười, 

Hóa giải những hoài nghi. 

Ký tự yêu anh vẽ bốn mùa 

Chỉ là mơ tưởng 

Bốn mùa hạnh phúc 

Hoa thơm ngát 

Rực rỡ cánh đồng em…


Từ Dạ Linh



Bài thơ “Đôi dép

Bài thơ đầu anh viết tặng em

Là bài thơ anh kể về đôi dép

Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết

Những vật tầm thường cũng biến thành thơ


Hai chiếc dép gặp nhau tự bao giờ

Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước

Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược

Lên thảm nhung xuống cát bụi cùng nhau


Cùng bước mòn, không kẻ thấp người cao

Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp

Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác

Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia


Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi

Mọi thay thế đều trở nên khập khiễng

Giống nhau lắm nhưng người đời sẽ biết

Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu



Cũng như mình trong những lúc vắng nhau

Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía

Dẫu bên cạnh đã có người thay thế

Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh


Đôi dép vô tri khắng khít song hành

Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối

Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội

Lối đi nào cũng có mặt cả đôi


Không thể thiếu nhau trên những bước đường đời

Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái

Nhưng tôi yêu em ở những điều ngược lại

Gắn bó đời nhau vì một lối đi chung


Hai mảnh đời thầm lặng bước song song

Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc

Chỉ còn một là không còn gì hết

Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.


Đêm Buồn Tình Nhớ

Tôi lang thang khi hoàng hôn xuống

Trên bầu trời lấp lánh vạn vì sao

Bóng thân quen như vẩy tay chào

Cùng nhẹ bước theo tôi trong vô định


Bước chân đi mà không cần suy tính

Đi về đâu ? và định hướng phương nào?

Ngước lên trời muốn hỏi những vì sao
Xin chỉ lối đưa đường cho tôi nhé

Tôi với em cuộc tình hai lối rẽ

Như sao trời chỉ soi sáng đêm đen

Nhớ thương em anh trúc cạn nỗi niềm

Trong đêm tối với vì sao quen thuộc

Mãi miên man mà không dừng chân bước

Nghe tâm hồn trống trãi lạ làm sao

Đêm hôm nay như thổn thức tuôn trào

Từng kỷ niệm như hiện về trong thực tại

Giãng đường xưa anh vẫn cò nhớ mãi

Gỡi cho em những dòng chữ hẹn hò

Em cất vào trong đôi mắt âu lo

Nhìn quanh quất coi có ai trông thấy

Sau giờ học anh vẩn chờ em đấy

Trao lá thư , em chỉ khẻ mĩm cười

Đưa mắt nhìn và nói nhỏ với tôi

Chiều thứ bãy anh chờ em trước cỗng

Tôi đứng đây như người trong cõi mộng

Khẽ nhìn em khuất bóng dưới hiên nhà

Từng dãy nhà ký túc xá xa xa

Tôi quay gót trỡ về trong vui sướng

Ngồi trên xe mà lòng mừng vô tưỡng

Hẹn với em trong những buổi cuối tuần

Xuân , hạ , thu tàn , rồi lại tới đông

Theo năm tháng tôi càng yêu em mãi

Chia tay em vào mùa thu khắc khoãi

Trong đêm thâu tôi đau khổ nghẹn ngào

Trên tay cầm chiếc khăn trắng em trao

Mà khoé mắt rưng rưng đôi dòng lệ

” Chiếc khăn tay chĩ hồng thêu chặc “

” Nơi quê nhà em mãi đợi chờ anh “

Đọc dòng thơ tôi quặn thắc tim lòng

Em yêu hỡi ! Tình nồng anh vẩn vậy

Bao năm qua nơi phương trời hãi ngoại

Vẩn yêu em trong xa vắng đoạn trường

Sao em đành phãn bội lại lời thương

Trên khăn trắng em trao anh ngày đó

Tim lòng anh muôn đời xin đễ ngõ

Chờ đợi em trong suốt kiếp đau buồn

Bỡi kiếp nầy không trọn vẹn yêu đương

Xin thượng đế ban cho anh kiếp khác

Xẽ cùng em trọn đời hợp tác

Nối tơ tình đến vạn kiếp mai sao

Tình của anh như muôn lượn sóng dâng trào

Và vĩnh viễn yêu em như một hằng số

Đêm đã tan vầng thái dương vừa ló dạng

Xoá tan đi một đêm tối ưu buồn

Chiếc áo choàng đã ước đẫm mù sương

Tôi quay gót trỡ về nơi ẩn trú…


Buổi Tối Trăng Mờ

Khúc biệt ly từ đâu vang tới
Tâm sự buồn bỗng trỗi dậy trong tôi
Rượu chưa say , sao nghe cay đắng bờ môi
Lời từ tạ vang lên theo khúc hát

Tiễn đưa nhau lòng tôi nghe như tan nát
Mối tình sầu biết trã lại cho ai …
Cố nhân ơi ! sao tôi vẫn mãi u hoài
Tìm quên lãng trong men nồng hương rượu

Muốn thét lên cho càng khôn vũ trụ
Hóa giãi dùm đau khỗ cũa lòng tôi
Và quên đi nghịch cãnh của cuộc đời
Xin vá lại trái tim đau đang rĩ máu

Tôi mơ ước một cuộc đời không chao đão
Không đau thương , không rã rượi trong lòng
Không buồn phiền vì chia cắt tình chung
Không lừa lộc , không có tình yêu bội phãn

Nhạc du dương như lời than oán
Tôi nhẹ nhàng trong vũ diệu Tango
Trong vòng tay em như dã mơ hồ
Cùng nhẹ bước trong quay cuồng ánh chớp

Em là ai tôi đây không biết được
Nét u buồn trên gương mặt quá trầm tư
Chĩ gặp em trong buỗi tối trăng mờ
Chắc có lẽ , có cùng chung tâm sự

Cụng ly nhau cho quên đời lữ thứ
Từng giọt sầu trên khóe mắt em sa
Sánh vai nhau đi dưới ánh trăng tà
Tôi lặng lẽ bên em mà không nói

Cãm thông nhau đâu cần phãi hỏi
Chỉ hiễu thầm qua ánh mắt em trao
Lòng của tôi đã chết lạnh tự hôm nào
Không cãm giác với cơn say tình ái

Chiều

Trên đường về nhớ đầy
Chiều chậm đưa chân ngày
Tiếng buồn vang trong mây
Chim rừng quên cất cánh
Gió say tình ngây ngây

Có phải sầu vạn cổ
Chết trong hồn chiều nay?

Tôi là người lữ khách
Mây chiều khó làm khuây
Ngỡ lòng mình là rừng
Ngỡ hồn mình là mây

Nhớ nhà châm điếu thuốc
Khói huyền bay lên cây
Social media & sharing icons powered by UltimatelySocial
Top